sao cô lại không phục?”
“Dựa vào đâu mà lại để Hàn Dao làm tổ phó
chứ?”
“Ở đâu ra mà lắm vì sao như thế? Hay là cô
cho rằng cô có năng lực làm tổ phó?”
“Tôi...”
Triệu Thù Nhoiên không nói được gì.
Hà
Tiêu Linh nhìn cô ta, cười gần một tiếng:
“Triệu Thù Nhiên!”
“Hơ, có!”
Triệu Th7ù Nhiên sửng sốt giây lát rồi mới
lớn tiếng đáp lại.
“Cô đến muộn, lát nữa sau khi chạy xong ba
kilomet, cô phải “chạy thêm ba kilomet
nữa!”
“Dựa vào cái gì chứ!”
“Sáu kilomet.
Cô nói thêm một câu thì tăng
thêm ba kilomeet nữa!”
Triệu Thù Nhiên thành công ngậm miệng lại.
“Hàn Dao!”
“Có!”
“Cô là tổ phó, nên làm gương cho mọi người,
thế nên lát nữa sau khi chạy xong ba kilomet,
cô chạy thêm sáu kilomet nữa với cô ta!
Không chạy xong không được ăn cơm!”
“Rõ!”?
Chúc Quân Dương đang định lên tiếng, Hàn
Dao vươn tay giữ cô ấy lại rồi nhanh chóng
trả lời.
“Heo, cô mà nói là tôi phải chạy nhiều hơn
đấy.”
Hàn Dạo thì thầm vào tai Chúc Quân Dương.
Nắm đấm của Chúc Quân Dương nắm chặt
rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt, cuối
cùng mới buông ra.
Hà Tiêu Linh cười híp mắt nhìn mọi người:
“Tập thể binh sĩ, bên phải quay! Ba kilomet,
chạy xong tự động giải tán đến nhà ăn.
Bắt
đầu chạy!”
Tất cả lính nữ bắt đầu kiếp nạn chạy ba
kilomet dưới ánh nhìn chăm chú của Hà Tiêu
Linh và Giang Hàn.
Giang Hàn đứng ở bên cạnh, không nói một
câu nào.
Hà Tiêu Linh đẩy cô ấy.
“Sao hả?”
“Bọn họ quá yếu, cần phải rèn luyện nhiều
hơn.”
Hà Tiêu Linh gật đầu tán thành: “Không phải
ý này, tớ hỏi người tên Hàn Dao cơ.”
“Tư chất không tồi, nhưng còn phải xem phát
triển thế nào.”
Trong đội ngũ bên kia, Chúc Quân Dương
vừa chạy lại còn vừa oán trách.
Giọng nói
của cô ấy không lớn, lại bị tiếng bước chạy át
đi, vừa hay có thể khiến Triệu Thù Nhiên
chạy ở sau cùng nghe thấy: “Loại người gì
thế không biết! Bọn tôi tốt bụng gọi cô ta
dậy, cô ta thì không chịu dậy, cứ như đại tiểu
thư, bây giờ còn làm liên lụy Đại Dao phải
chịu phạt cùng.
Thật là tức chết tôi mà!”
Hàn Dạo cảm thấy buồn cười.
Chúc Quân
Dương thật sự không sợ đắc tội với người
khác.
mắng cũng măng rõ ràng thẳng thừng
như vậy.
Cô vỗ lưng cô ấy một cái: “Chạy
nghiêm túc đi.
Lát nữa lấy hộ tôi hai cái bánh
về."
Hàn Dao chạy tới sát người Chúc Quân
Dương rồi mới nói câu thứ hai.
Chúc Quân
Dương dùng ánh mắt ý bảo là mình biết rồi,
sau đó chuyên tâm chạy tiếp.
Đối với hầu hết
mọi người, ba kilomet khá là khó khăn.
Tuy
rằng ba mươi kilomet ngày hôm qua rất dài,
nhưng có thể đi bộ, dù sao có nhiều thời gian,
tốc độ cũng chậm.
Nhưng bây giờ phải chạy
nhanh, thời gian có hạn, hơn nữa nhiều người
nên dễ loạn nhịp, khó kiểm soát tiết tấu.
Chạy
được một lúc, khoảng cách bắt đầu xuất hiện,
cả đội ngũ bị kéo ra rất dài.
Hàn Dao vẫn
luôn chạy không nhanh không chậm.
Cô
không tăng tốc, tiết tấu cũng không bị loạn,
bởi vì vẫn còn sáu kilomet đang đợi cô nên
bây giờ chuyện tận dụng và giữ thể lực là rất
quan trọng.
Còn Chúc Quân Dương thì đã
đồng ý với Hàn Dao là sẽ lấy đồ ăn sáng về
cho cô nên đã kéo Trương Lan Tiếu chạy lên
trước.
Chạy xong ba kilomet, tất cả mọi
người đều mệt rã rời, ai nấy đều
ngồi trên mặt đất, há miệng thở hổn
hẳn.
Chúc Quân Dương lại giống
như không biết mệt, chạy xong ba
kilomet rồi thì lại chạy về phía nhà
ån.
Hà Tiêu Linh vẫn đứng đó quan sát.
Thấy mọi người chạy xong, cô ấy hộ
to: “Hai người tiếp tục chạy, những
người khác đi ăn cơm!”
Hàn Dao bớt thì giờ liếc nhìn Hà
Tiêu Linh, thầm trợn trắng mắt.
Thật
là, muốn làm khó cô thì nói thẳng ra
đi, lại còn dùng lý do này.
Hàn Dao sải bước, bắt đầu chạy nốt
sáu kilomet còn lại.
Giang Hàn đi
trước rồi, thấy Hàn Dao không tăng
tốc cũng không giảm tốc, Hà Tiêu
Linh thấy không thú vị.
Cô ấy chạy
tới bên cạnh Hàn Dạo, lớn tiếng
quát bên tai cô..