Hai đội ngũ lập tức xôn x6ao lên.
Hàn Dao đứng im tại chỗ, nhưng cô không nhúc nhích gì không có nghĩa là người bên cạnh cô cũng thế.
Chúc Quân Dương vỗ bộp và7o vai cô, nửa người cô cong cả đi.
Hàn Dao giơ tay một tay lên, hất tay của Chúc Quân Dương ra khỏi vai mình, sau đó đứng thẳ4ng người, không muốn lây nhiễm cái sự ngờ nghệch ấy.
Lính nam lính nữ huấn luyện chung, nghe thì cũng thú vị đấy, nhưng không8 có gì phải ngạc nhiên cả, rất có thể cách huấn luyện chung này sẽ trở thành một hình thức huấn luyện mới trong tương lai.
Huấn luyện chung cả nam và nữ vừa có mặt lợi, lại vừa có mặt hại, nếu lên kế hoạch thỏa đáng thì có lẽ sẽ là một cải cách tốt, chẳng qua, sẽ có nhiều chuyện vui lắm đây.
Chúc Quân Dương vẫn đang ríu rít bên tai, Hàn Dao quay đầu nhìn cô ấy.
“Heo này, cô có thể yên tĩnh hơn một chút được không? Các giáo quan sắp xếp như thế, tất nhiên là phải có lý do rồi.
Huấn luyện chung chưa chắc đã là chuyện không tốt, đừng lo.”
Hàn Dao bình tĩnh nói chuyện với Chúc Quân Dương.
Động tác nghiêng đầu của cô lọt vào mắt Đường Duy Hy ở phía đối diện.
Anh ta cứ thế nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đến tận khi người bên cạnh vỗ một cái vào vai, anh ta mới hoàn hồn lại.
“Sao vậy?”
Người bên cạnh nhìn anh ta.
“Cậu ngây ra đó làm gì? Thấy thế nào về chuyện này?”
Đường Duy Hy lắc đầu.
“Tôi cảm thấy khả thi.”
Anh ta thực sự không có ý kiến gì trước quyết định này của các giáo quan.
Có lẽ ở trong lòng, anh ta muốn cách người kia gần hơn một chút.
Đường Duy Hy không nhìn về phía đối diện nữa, chuyển sang mấy giáo quan, cuối cùng dừng lại ở một cái cây đằng xa.
Ngay khi anh ta vừa dời tầm mắt, Hàn Dao ngẩng đầu nhìn tới chỗ anh ta, nhưng không dừng lại lâu.
Cô cúi đầu xuống, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười của Phó Thiếu Lê.
Khóe môi cô cong lên, lắc đầu để quăng cái gương mặt ấy ra khỏi đầu, trong lòng thì âm thầm than thở, đúng là âm hồn không tiêu tan!
“Tuýt...”
Tiếng còi chói tai vang lên, cả đám đều nhức nhối màng nhĩ.
Hàn Dao cũng hơi chau mày, Hà Tiêu Linh đứng thổi còi ngay cạnh tai cô, vậy nên hiện giờ tai cô chỉ toàn là tiếng còi.
Cô thở dài một hơi, tiếng còi vừa rồi làm những tiếng ồn ào trong sân huấn luyện biến mất hết.
“Trật tự! Nhốn nháo hết cả lên, chẳng ra làm sao cả!”
Giọng của Sa Long vang lên, Hà Tiêu Linh “thưởng” cho anh ấy một ánh mắt, tên này lại đoạt lời thoại của mình!
Sa Long nhìn cô ấy, không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn đám người trên sân huấn luyện.
“Tập thể các giáo quan chúng tôi đã suy tính rất kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định này.
Chúng tôi tin rằng kết quả sẽ chỉ có tốt chứ không có xấu!”
Giang Hàn huých vào vai Sa Long,
đứng trước mặt anh ấy, vẻ mặt rất
nghiêm túc.
“Trước đó tôi đã nhắc tới với các
lính nữ rồi, nhưng với tình hình hiện
tại thì có thể mọi người không hiểu,
cho nên hôm nay, tôi sẽ nói lại một
lần nữa.
Chỉ có một cơ hội này thôi,
tất cả phải nghe thật kỹ!”
Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào nhóm
giáo quan bên cạnh.
“Tất cả các giáo quan chúng tôi đều
tới từ đội lục chiến hải quân.
Năm
nay là một năm đặc biệt, bởi vì đội
lục chiến quyết định sẽ lựa chọn một
số tân binh có tố chất và kỹ năng
quân sự tốt vào thẳng đội lục chiến
hải quân.
Vậy nên, chúng tôi mới
xuất hiện ở đây.”.