Hàn Dao nhìn cô ấy một cái rồi ra khỏi phòng ngủ luôn, không5 nghe câu tiếp theo của cô ấy.
Cô vội vàng đi thay quần áo, để mặc cho Chúc Quân Dương lải nhải một mình ở đó.
Đến lúc6 Trương Lan Tiếu lên tiếng gọi, cô ấy mới phát hiện ra là Hàn Dao không còn ở trong phòng ngủ nữa.
Không ai nghe mình nói chuy7ện, Chúc Quân Dương chỉ biết há hốc miệng nhìn ra cửa.
Hàn Dao còn chưa ra khỏi phòng tắm thì bên dưới đã vang lên tiế4ng còi.
“Tuýt...!Tuýt...”
Tiếng còi chói tai vang lên trong khu ký túc xá yên tĩnh, khiến lính nam lính nữ qua8nh đó giật nảy mình.
“Toàn thể lính nam lính nữ, tập hợp ở bờ biển!”
Giọng của Hà Tiêu Linh và Sa Long đồng thời vang lên.
Hai người đứng bên dưới ký túc xá, nhìn nhau trong im lặng.
“Toàn thể lính nam lính nữ, tập hợp ở bờ biển! Hai phút!”
Lại một câu nói đồng thanh vang lên.
Đây cũng coi như lần đầu tiên Hà Tiêu Linh và Sa Long ăn ý đến thế, kể từ khi bọn họ đối đầu nhau đến giờ.
Hà Tiêu Linh trợn trừng mắt, cái loa vẫn kề bên miệng.
Nghe tiếng nhốn nháo trong ký túc xá, cô ấy úp loa vào đầu Sa Long.
“Đi, chúng ta tới bờ biển!”
Hà Tiêu Linh đi trước, Sa Long cạn lời, lấy cái loa trên đầu xuống, sau đó lên luôn chiếc xe địa hình bốn bánh của Hà Tiêu Linh.
“Sa Long, anh đừng túm lấy cánh tôi có được không, có thể bám vào nơi khác mà!”
Trong tiếng mắng của Hà Tiêu Linh, tay của Sa Long chuyển tới chỗ eo cô ấy do dự vài giây rồi ôm lấy.
Hà Tiêu Linh giật nảy mình, cả người cứng đờ lại, nhưng không mắng tiếp nữa, bàn tay đang nắm vô lăng siết chặt lại.
Sa Long cũng không nói gì, chỉ có vành tai ửng đỏ là tiết lộ tâm trạng của anh ấy lúc này.
Mỗi người một suy nghĩ, yên tĩnh suốt dọc đường tới bờ biển.
Chiếc xe địa hình bốn bánh hất đuôi, dừng lại trên bờ cát.
Sa Long vội vàng buông Hà Tiêu Linh ra, lập tức xuống xe ngay.
Sắc mặt anh ấy không có gì lạ, nhưng bước chân vội vã lại khiến người dễ dàng nhìn ra điều khác thường.
Hà Tiêu Linh không xuống xe, Giang Hàn và các giáo quan khác đứng bên cạnh, Sa Long rảo bước đi tới đứng cạnh Giang Hàn, không nói năng gì cả.
Anh ấy nhìn Hà Tiêu Linh, thấy cô ấy nhìn sang là cuống quýt quay đi.
Giang Hàn trông thấy tất cả, im lặng không nói gì, âm thầm tính thời gian.
***
Lúc nghe thấy tiếng còi, Hàn Dao đang đi giày.
Cô nhanh tay buộc dây giày lại, đứng lên đi kéo tay nắm cửa.
Ngay sau đó, Hàn Dao nhíu mày lại.
Cửa bị khóa, cố vươn tay đập cửa,
nhưng tiếng ồn bên ngoài đã át hết
tiếng đập cửa rồi.
Một bóng người lướt qua trước cửa.
Các lính nữ đều đang vội vã, không
ai chú ý tới chỗ này.
Cửa không
nhúc nhích gì, Hàn Dạo lùi về sau
mấy bước, nhìn xung quanh phòng tắm.
Lúc quay đầu lại, cô thấy phía đằng
sau khá sáng.
Cô rảo bước đi tới, tận
cùng của căn phòng có cửa sổ.
Cô
mở cửa sổ ra, thò đầu ra ngoài nhìn.
Cặp lông mày đẹp đẽ của cô nhíu
lại.
Ở trên tầng bốn, tiếng ồn trong
cả khu ký túc xá dần dần nhỏ đi..