Mục lục
Thần Khống Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạo Ân đứng ở đại nghĩa nói ra.

Không cần nói Đạo Ân chắc chắn sẽ đứng bên cạnh Lăng Tiếu, chỉ thân phận của hắn đại diện Linh Vũ Các, còn là chủ sự tranh đoạt hoàng bảng, thân phận nào hắn cũng đứng bên cạnh Lăng Tiếu, cũng may Lăng Tiếu đứng bên lý, hắn mới có thể mở miệng quở trách Cổ Hình, làm thay người khác, bằng không Đạo Ân cũng tận lực ngăn cản.

Cổ Hình cũng chưa từng nghĩ thái độ của Đạo Ân cứng rắn như vậy, đè tức giận xuống.

- Đạo Ân huynh nói vậy thì Cổ Hình ta thất thố.

Lại nhìn qua Lăng Tiếu nói:

- Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên chủ động giao Kim Long Thương ra đây, bằng không Cổ gia ta sẽ dốc toàn lực chém giết ngươi, trung vực này không có nơi dung thân cho ngươi.

Lăng Tiếu cười nói:

- Chỉ cần Cổ gia các ngươi không sợ tổn thất người, Lăng Tiếu ta sẽ tiếp hết.

Lúc này Lăng Tiếu nhìn qua Cổ Vũ Phi đầy sát cơ.

Lúc trước mình cứu hai huynh muội này, hôm nay hắn lại đối phó mình.

Đã như vầy không nên trách Lăng Tiếu hắn tâm ngoan thủ lạt!

Cổ Tiểu Hà bên cạnh đã phát hiện Lăng Tiếu và nàng không thể nào, trong nội tâm tràn đầy khổ sở.

- Khẩu khí thật lớn, vậy ngươi chờ xem!

Cổ Hình hừ lạnh một tiếng, tiếp theo nhìn Cổ Vũ Phi nói:

- Ngươi đi xuống Minh Ngộ Trì ngâm mình đi, nếu lần này không hiểu ra đạo của mình, sau khi quay về gia tộc ngươi phải bế quan mười năm không ra ngoài.

Trong lòng Cổ Hinh đầy tức giận, chỉ có thể cầm Cổ Vũ Phi trút giận, trong nội tâm mắng thầm.

- Tiểu bối bây giờ thật kém, không tiến vào sát hoàng cũng thôi, ngay cả Kim Long Thương cũng không giữ được, thật mất mặt.

- Còn sững sờ cái gì, xuống đi!

Đạo Ân nhíu mày quát đám Địa Hoàng chung quanh.

Đạo Ân nhìn qua Cổ Hình nói:

- Cổ Hinh, có lời ta phải nói trước với ngươi.

Cổ Hình thấy Đạo Ân vừa rồi ngăn cản mình đối phó Lăng Tiếu thì tức giận, nhưng cũng không dám trở mặt với Đạo Ân, cố nén giận nói:

- Đạo Ân huynh mời nói!

- Lăng Tiếu này không phải Cổ gia các ngươi có thể động được!

Đạo Ân nhìn qua Cổ Hình nói rất chân thành.

- Hắn là đệ tử chân truyền của quý các?

Cổ Hình lờ mờ cảm thấy không ổn.

Phần lớn danh tiếng đệ nhất hoàng tọa là do Linh Vũ Các đoạt được, cho nên hắn mới đoán Lăng Tiếu là người của Linh Vũ Các.

Nếu thật sự là người Linh Vũ Các thì Cổ gia lần này không dám vọng động, tuy nói cùng là thế lực lớn, thế nhưng mà Linh Vũ Các mạnh hơn Cổ gia quá nhiều lần.

Đạo Ân lắc đầu nói:

- Không phải, đệ tử Linh Vũ Các dù là thiên hạ đệ nhất các, nhưng cũng không thể dạy ra đệ tử xuất sắc như vậy.

- Úc, nếu không phải đệ tử của Linh Vũ Các, chẳng lẽ là đệ tử Hắc Ma môn hoặc Dược Môn?

Cổ Hình lại hỏi.

Trừ ba thế lực này ra các thế lực khác không khiến Cổ gia sợ.

Đạo Ân lắc đầu nói:

- Cũng không phải!

- Vậy sao Đạo Ân huynh vì sao bảo hộ hắn?

Cổ Hình tức tối hỏi một câu.

- Hừ, dù hắn không phải đệ tử các thế lực lớn, nhưng mà thân phận của hắn càng tôn quý hơn đệ tử các thế lực lớn!

Đạo Ân trừng Cổ Hình.

- Đạo Ân huynh ngươi nói hết đi, ngươi nói nói Lăng Tiếu có hậu đài gì? Chẳng lẽ là người nối nghiệp của mấy lão quái vật ẩn thế?

Tên Đế cấp của Tử Lôi tông lên tiếng.

Ở trung vực ngoài mấy thế lực lớn, còn có không ít cao nhân ẩn thế không ra, những cao nhân này dù lẻ loi một mình, nhưng mà tu vi khủng bố, nếu đắc tội, đến lúc đó cả tông môn sẽ gặp chuyện lớn rồi.

Khiến người ta đau đầu nhất chính là những cường giả ẩn thế này, bọn họ không có vướng bận, muốn giết thì giết, muốn đi thì đi, cho dù bọn họ thế lực lớn, nhưng mà tập trung lực lượng đối phó những người này không dễ dàng. Trung vực diện tích to lớn, tùy tiện tìm hung địa ẩn thân thì khó ai tìm ra.

Lúc này Đạo Ân lộ ra vẻ sùng kính.

- Hắn là đệ tử ân công của ta.

- Ân công của Đạo Ân huynh là người nào?

Một lão giả Đế cấp hỏi.

- Ân công của ta... Hắn chính là Phong Lưu Tà Đế đại nhân!

Đạo Ân hiện ra vẻ sùng bái.

- Phong Lưu Tà Đế đại nhân!

Tất cả Đế cấp đều rung sợ.

Bọn họ là nhân vật sống mấy ngàn năm, đối với bốn nhân vật truyền thuyết vạn năm trước đều nghe qua, mà bọn họ bị bốn truyền thuyết này ảnh hưởng, đại bộ phận đều sùng bái.

Nghe Đạo Ân nói ân công của hắn là Tà Đế thì sao bọn họ không chấn kinh?

- Không sai, năm ấy nếu không có hắn cứu ta lúc nguy nan, càng trợ giúp ta, ta cũng không có thành tựu hôm nay, hai phần ân tình này Đạo Ân ta cả đời không quên.

Đạo Ân cảm khái địa nói.

- Không nghĩ tới thì Đạo Ân huynh từng gặp Tà Đế đại nhân, đúng là khiến người ta hâm mộ vạn phần!

Đế cấp Tử Lôi tông hâm mộ than thở.

Một Đế cấp khác nói:

- Đúng vậy a, Đao Phách khát máu, Tà Đế phong lưu, Kiếm Si chuyên nhất, Cuồng Tăng vô địch, ai không có tư thái oai hùng, chỉ hận năm ấy chúng ta tuổi nhỏ, không thể thấy phong thái bốn truyền kỳ, vẫn ăn năn vì chuyện này, không nghĩ đến Đạo Ân có cơ duyên này, thực sự là khiến người ta đố kỵ.

- Đạo Ân huynh nói Lăng Tiếu là đệ tử của Tà Đế đại nhân?

Cổ Hình hỏi.

Đạo Ân đắc ý gật đầu, lúc này nói:

- Lăng Tiếu tiểu tử này đúng là đệ tử chân truyền của Tà Đế đại nhân, điểm này ta đã nghiệm chứng qua, tuyệt đối không có sai lầm, cho nên nói Cổ Hình huynh các ngươi không nên chọc vào Lăng Tiếu tiểu tử này mới tốt, bằng không Cổ gia các ngươi chọc vào phiền toái lớn rồi.

Đạo Ân nói ra lời này đầy ý cảnh cáo.

Cổ Hình lúc này hơi thở phập phồng, hiển nhiên không cách nào bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK