U Hồn thần đàm không hổ tên là "U Hồn", ở chỗ này lại có U Hồn thần thảo cùng với linh thú biết công kích hồn lực.
Loại linh thú này nhưng là cực kỳ khó gặp, cho dù là Thần Vương hơi không chú ý cũng phải vẫn lạc tại chỗ.
Mau là bản thân Lăng Tiếu là cao thủ tinh tu hồn lực, bằng không một chuyến này thật là có đi không có về.
Cũng khó trách ngày trước nhiều người đến tìm thần tuyền như vậy cũng không thấy có bao nhiêu người thành công.
Lăng Tiếu coi như là kinh qua các loại hiểm cảnh mới may mắn lấy được một chút thần thủy như vậy vào tay a.
Lăng Tiếu đi ra khỏi thần đàm đều không nhịn được mà kinh hô lên:
- Lúc này cảnh giới Thần Vương có hi vọng rồi!
Thần hồn, thần kiều, thần lực của hắn đã hình thành rồi, thiếu đúng là tích lũy lực lượng.
Hôm nay hắn có thần thủy, vậy hắn thành tựu cảnh giới Thần Vương liền là chuyện tình nước chảy thành sông rồi.
Như thế nhưng là rút ngắn thời gian tiến giai Thần Vương của hắn rất lớn, đến lúc đó dựa vào lực lượng của hắn có thể ở bên trong Thiên vực tùy ý đi lại rồi.
Lăng Tiếu áp chế tâm tình đang vọng động, bơi tới bên trên thần đàm, tĩnh tọa khôi phục hết thảy hao tổn lúc trước, chờ một tháng qua đi là có thể đi ra bên ngoài.
Một ngày sau, Lăng Tiếu đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, hắn không thể nào ở chỗ này phục dụng thần tuyền đột phá cảnh giới Thần Vương.
Lúc hắn nhàn nhã nhàm chán, tính toán ở trong phiến không gian này đi lại, xem một chút có thể có những phát hiện khác hay không.
Hắn biết phiến không gian này cũng không phải là rất lớn, chỉ cần phi hành hết tốc lực vài ngày là có thể đến chỗ xuất nhập khẩu khác là Thiên Hổ địa vực.
Bất quá Lăng Tiếu tạm thời không muốn đi Thiên Hổ địa vực du lịch, hắn còn có không ít chuyện cần đi làm, bằng không có thể từ chỗ này tiến vào Thiên Hổ địa vực.
Sau khi ở chỗ này đi dạo vài ngày, tìm kiếm được không ít cao giai linh thảo, cũng gặp được không ít cao giai thánh thú, trong đó còn có tồn tại thập giai.
Lăng Tiếu cũng không cùng chúng nó phát sinh bất kỳ xung đột gì mà đi đường vòng tránh khỏi.
Cách thời gian một tháng còn có mấy ngày, không ít người đã vội vã từ trong thần đàm lướt ra.
Trong đó Ngọc Nhu Phỉ, Sát Thiên cùng với Tiên Vu Dã tất cả đều đi ra.
Lăng Tiếu nhìn trên khuôn mặt bọn họ mang theo thần sắc kích động liền biết chắc chắn là có thu hoạch được rồi.
Lăng Tiếu đem bọn họ thu vào trong dược đỉnh, tạm thời không nên để cho người khác biết bọn họ từng xuất hiện qua ở chỗ này.
Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh cũng đều đi ra, nhị nữ đầu tiên lại tìm đến Lăng Tiếu.
- Như thế nào? Đều ngưng kết thần hồn chứ?
Lăng Tiếu nhìn nhị nữ cười nói.
Nhưng mà thần sắc của nhị nữ đều có chút không tốt, đây để cho Lăng Tiếu cảm thấy có chút không ổn.
- Làm sao? Chẳng lẽ không ngưng tụ thần hồn được?
Lăng Tiếu kinh ngạc lại hỏi.
Tiến vào U Hồn thần đàm ít nhất có hai phần ba người có thể ngưng kết thần hồn, chỉ có một phần ba là không cách nào ngưng kết.
Thiên chi kiều nữ giống như Liệt Như Ngọc nếu như đều không cách nào ngưng kết thần hồn, vậy Lăng Tiếu thật sự không biết nên nói như thế nào.
Chu Chỉ Tĩnh ở một bên mang theo vẻ cười khổ nói:
- Lấy thiên phú của tiểu sư muội tự nhiên là ngưng tụ thần hồn rồi, là ta không có ngưng kết thần hồn, có thể là lực lĩnh ngộ của ta quá kém đi!
- Sư tỷ chớ khổ sở, đợi trở về bên trong thương minh, ta lại nghĩ biện pháp khác để ngươi ngưng tụ thần hồn!
Liệt Như Ngọc ở một bên khuyên nhủ nói.
Chu Chỉ Tĩnh đã là bốn, năm trăm tuổi, có thể lấy niên kỷ như vậy bước vào cảnh giới Bán Thần Vương coi như là nhân vật thiên tài rồi.
Nhưng mà ở chỗ này lại là tụ tập tất cả thiên tài của Thiên Long địa vực, nàng so sánh với người ở chỗ này mà nói chỉ thuộc về loại tu chất hơi thấp xuống dưới, không có cách nào lĩnh ngộ ngưng tụ thần hồn cũng là trong tình lý.
- Ừ, không cần khổ sở, tổng sẽ có những biện pháp khác có thể ngưng tụ được!
Lăng Tiếu an ủi mà nói một câu.
Chu Chỉ Tĩnh mang theo nụ cười miễn cưỡng nói:
- Cảm ơn ngươi, ta có thể đạt tới Bán Thần Vương đã rất thỏa mãn, ngày sau ta khẳng định cũng có thể trở thành Thần Vương, chỉ là thời gian lâu một chút mà thôi, không có quan hệ!
Thành tựu Thần Vương ai mà không muốn càng sớm càng tốt, như thế mà nói ngày sau có thể có nhiều thời gian đi vấn đỉnh cảnh giới cao hơn.
Nếu như nàng ở quá lâu mà không cách nào thành tựu Thần Vương chân chính, vậy chỉ sợ một đời đều bị kẹt ở chỗ này, nửa bước cũng khó đi rồi.
Lăng Tiếu cười cười, trong tay nhiều ra hai cái bình nhỏ, phân biệt đưa tới trong tay Liệt Như Ngọc cùng Chu Chỉ Tĩnh:
- Những thứ này là U Hồn thần tuyền, tin tưởng đối với các ngươi có chút hữu dụng!
Nhị nữ trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiếu, trong mỹ mâu phóng ra dụ hoặc nói không nên lời.
- Sư tỷ còn không nhanh lấy đi, đây nhưng là thần vật vạn tinh khó cầu a!
Liệt Như Ngọc vội vàng thúc giục nói.
Chu Chỉ Tĩnh có chút kích động nhìn Lăng Tiếu, nhưng mà lại không dám nhận:
- Đây... Thần vậy quý như vậy ta....
Nàng còn không có nói xong, Lăng Tiếu lập tức đem bình nhét vào trong tay nàng nói:
- Chúng ta là bằng hữu, những cái khác đừng nói qáu nhiều, tin tưởng nó có thể giúp ngươi thành tựu thần hồn đấy!
Tiếp theo hắn lại đem một cái bình khác nhét vào trong tay Liệt Như Ngọc nói:
- U Hồn thần tuyền không chỉ có thể để ngươi ngưng tụ thần hồn, cũng có thể gia tăng thần lực, có thể giúp ngươi tiến giai nhanh hơn!
Liệt Như Ngọc bị Lăng Tiếu đụng vào bàn tay nhỏ bé, tâm tình mừng rỡ, lập tức nhận lấy bình, đồng thời còn cầm ngược lại bàn tay kia của Lăng Tiếu.
Nàng xấu hổ đỏ mặt nói một tiếng:
- Cảm ơn!
Nhưng mà Chu Chỉ Tĩnh ở một bên khác đã dùng hành động chứng minh lòng cảm kích của nàng.
Đôi môi nàng đã khắc ở trên má của Lăng Tiếu rồi.
Liệt Như Ngọc hơi chu miệng một chút nói:
- Sư tỷ ngươi... Mỗi lần đều đoạt trước, ta cũng muốn như vậy!
Nói xong nàng cũng học Chu Chỉ Tĩnh hôn vào một bên má khác của Lăng Tiếu.
- Ai, bổn cung lại bị đánh lén rồi!
Lăng Tiếu ở trong lòng nặng nề than thở nói.
Lúc này những người từ trong thần đàm kia lướt đến nhìn gương mặt như trái mướp đắng của Lăng Tiếu, trong lòng từng ngươi là khinh bỉ vạn phần:
- Mẹ ơi, khốn kiếp thật là được tiện nghi rồi còn khoe mẽ!
Lăng Tiếu đợi đến người của Thiên Long môn đều ra ngoài, lập tức lên đường phản hồi trở về.
Thánh thú trước đó cũng đã tản đi rồi, chúng nó cũng không có tạo thành trận tuyến thống nhất đi công kích bọn họ, mà những tử lôi kia ở chỗ cửa ra vào hư không liệt phùng cũng trở nên thưa thớt hẳn đi, dựa vào thực lực của bọn họ không cần mượn thần khí cũng có thể dễ dàng đi ra ngoài.
Sau khi từ hư không liệt phùng đi ra, không ít người đều trở về thế lực của mình lập tức đi bế quan rồi.
Bởi vì trong bọn họ đã có người có thể trùng kích cảnh giới Thần Vương.
Bên phía Thiên Long môn tổng cộng có năm mươi người tiến vào hư không liệt phùng, lúc đi ra nhưng còn có ba mươi tám người, có mười hai người đã chết đi, mà người của những thế lực khác cũng tổn thất lớn hơn nữa.
Bất quá bọn họ đổi lại những người có thể tiến giai cảnh giới Thần Vương, đó cũng là đáng giá rồi.
Hạ Công nhìn về phía các đệ tử đi đến trầm giọng nói:
- Lôi Chính Dương sư đệ của các ngươi đâu rồi? Các ngươi có ai nhìn thấy hắn không?
Tâm tình của Hạ Công rất là lo lắng, bởi vì hắn thấy Lăng Tiếu hoàn hảo vô khuyết mà đi đến, mà Lôi Chính Dương lại là không thấy, hắn lo lắng Lôi Chính Dương có phải là bị Lăng Tiếu giết chết rồi hay không?
Nếu quả thật là như vậy mà nói, việc này liền phiền toái lớn rồi!
Lôi Chính Dương nhưng là đại biểu người trẻ tuổi cho Thần thể nhất hệ bọn họ, là nhân vật lãnh tụ tương lai, thậm chí tương lai hắn càng là có thể thay thế Kim Tộc trở thành môn chủ đứng đầu Thiên Long môn.
Nếu như hắn chết ở trong chỗ này rồi, vậy đối với Thần thể nhất hệ bọn họ nhưng là có đả kích lớn lao, mà mấy lão gia hỏa kia chỉ sợ sẽ nổi điên, mà Hạ Công hắn thân là người lĩnh đội lần này chỉ sợ đều phải bị dính líu a!
Không ai trả lời câu hỏi của Hạ Công, bởi vì kể từ khi bọn họ xông vào hư không liệt phùng đã không ai đi chú ý đến bất luận kẻ nào rồi, mục tiêu của bọn họ chỉ có U Hồn thần đàm mà thôi.
- Mã Long, ngươi nói đi, sư đệ của ngươi đâu rồi?
Hạ Công hướng về một gã đệ tử thỉnh thoảng nịnh hót Lôi Chính Dương mà gọi hỏi.
Mã Long ứng nói:
- Hồi bẩm trưởng lão, sau khi ta cùng sư đệ bọn họ tiến vào hư không liệt phùng, bị công kích của thánh thsu, Lôi Chính Dương chọn khiêu chiến thập giai thánh thú, thật giống như... Thật giống như phát sinh ngoài ý muốn!
- Cái gì... Không thể nào, các ngươi đều có thể sống sót, Lôi sư đệ các ngươi làm sao có thể không trốn thoát được!
Hạ Công kinh quát lên, tiếp theo hắn đem ánh mắt quăng đến trên người Diêu Mỹ Hồng nói:
- Mỹ Hồng, ngươi nói với ta một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Vừa nói, đồng thời ánh mắt của hắn cũng lướt qua Lăng Tiếu một cái.
Diêu Mỹ Hồng thản nhiên nói:
- Ta cùng Lôi sư huynh đối phó với một đầu thập giai thánh thú, nhưng mà sau đó lại xuất hiện một đầu thập giai Tam Vĩ Biên Bức, chúng ta không đánh được lập tức liền chia ra chạy trốn, nhưng mà tốc độ của Lôi sư đệ hắn chậm một chút, bị Tam Vĩ Biên Bức kia cắn nuốt rồi.
Thần sắc của Hạ Công lập tức trở nên tái nhớt vô cùng.
- Tiến vào hư không liệt phùng vốn liền là một chuyện nguy hiểm, lần này chúng ta mất đi mười hai tên đệ tử, tổn thất xác thật không nhỏ, bất quá các ngươi có thể còn sống đi ra, là hi vọng tương lai của Thiên Long môn chúng ta, bây giờ chúng ta lập tức quay trở lại thôi, nghĩ đến các ngươi có không ít người đều muốn khẩn cấp bế quan rồi!
Lăng Phách ở một bên sâu kín nói.
Lời này nghe ở trong tai Hạ Công là chế nhạo cỡ nào a.
Lời này tựa như đang nói:
- Chẳng lẽ chỉ cho phép đệ tử khác đi tìm chết, mà Lôi Chính Dương thì không thể chết sao?
Hư không liệt phùng rốt cuộc là dần dần đóng lại, Hạ Công là triệt để hết hi vọng rồi.
Mọi người đều là rốt cuộc chuẩn bị bước lên đường trở về rồi!
Lúc này Lăng Tiếu đối với Lăng Phách nói:
- Ta còn có chuyện muốn làm, cũng không cùng các ngươi đi về, ngươi trở về nói với môn chủ cùng Ngũ thúc công của ngươi một tiếng, chờ ta làm xong chuyện rồi lại trở về!
Lăng Phách còn chưa nói gì, Hạ Công liền ở một bên lớn tiếng quát:
- Không được, ở trước lúc trở về trong môn ai cũng không thể một mình rời đội!
Hạ Công vốn là đang tức giận, Lăng Tiếu lại muốn thoát đội rời đi, hắn đối với Lăng Tiếu là không có cái hảo cảm gì, lập tức lên tiếng quát trách nói.
Lăng Phách nghênh đón ánh mắt của Hạ Công nói:
- Hạ Công trưởng lão, chuyện ngươi quản không khỏi quá rộng đi!
Hạ Công trầm giọng nói:
- Ta là trưởng lão lĩnh đội lần này, ta có nghĩa vụ đem các ngươi trở về, đợi sau khi trở lại bên trong mon tùy tiện các ngươi muốn làm gì thì làm!
Nhìn thái độ của Hạ Công là không muốn để cho Lăng Tiếu lưu lại chỗ này mà phải cùng bọn họ cùng nhau trở về mới được.
Lăng Phách nói:
- Hạ Công trưởng lão, ngươi là lĩnh đội thì không sai, nhưng mà ta cũng là phó lĩnh đội, ta có quyền lợi đồng ý để cho Lăng Tiếu đi làm những chuyện khác, trở lại bên trong môn ta sẽ tự mình bẩm báo việc này với môn chủ, cùng ngươi sẽ không có bất kỳ quan hệ nào.
- Tóm lại chuyện này ta không đồng ý!
Hạ Công lớn tiếng quát lên.
Nhìn dáng vẻ tựa hồ nếu như Lăng Tiếu dám rời đội, liền để cho Lăng Tiếu đẹp mặt.
Lúc này Lăng Phách còn muốn nói cái gì, Lăng Tiếu lại đã ngăn cản hắn:
- Ta đến cùng hắn giảng lý một chút!
Tiếp theo hắn đối mặt với Hạ Công trưởng lão nói:
- Ha Công trưởng lão đúng không?
Hạ Công hừ lạnh một tiếng không để ý tới Lăng Tiếu mà quay mặt đi.
- Nghe nói Văn Thái Nhạc là đồ đệ của ngươi?
Lăng Tiếu tiếp tục mang theo nụ cười không phải người xấu hỏi.
Thần sắc của Hạ Công hơi hơi co lại nói:
- Đúng thì như thế nào?
- Không thế nào cả!
Lăng Tiếu buông buông tay nói, chớp mắt hắn lại lập tức trầm mặt nói:
- Hạ Công trưởng lão, ta kính trọng ngươi là trưởng lão bên trong môn vốn không muốn khó xử với ngươi, nhưng mà ngươi bây giờ khinh người quá đáng rồi, ta thừa nhận ta không cẩn thận đánh ngã đồ đệ ngươi, nhưng mà chuyện đó là đồ đệ ngươi khiếu chiến ta đúng không, bây giờ ngươi lại làm khó ta, là không phải muốn lấy việc công báo thù riêng sao?
Lăng Tiếu đối mặt chất vấn Hạ Công, để cho khuôn mặt của Hạ Công đều trướng đến đỏ bừng lên.
Đệ tử cùng trưởng lão khác tất cả đều nhìn hắn, trong ánh mắt giống như đều mang theo vài phần tiếu sắc, tựa hồ đang nói:
- Đồ đệ ngươi thua, ngươi là sư phụ lại còn đi làm khó một đệ tử, còn có muốn mặt mũi hay không.
Đang ở lúc Hạ Công muốn nói cái gì, Lăng Tiếu lại phong chuyển mà nói:
- Bất quá ta tin tưởng Hạ Công trưởng lão tuyệt đối không phải là người như vậy, uy vongjc ủa ngươi ở bên trong môn rất cao, tự nhiên là khinh thường cùng với đệ tử như ta tính toán, ngươi chỉ là phụ trách đi hoàn thành nhiệm vụ mà trong môn phái cấp cho mà thôi, một điểm này là Lăng Tiếu ta có thể lý giải.
Hạ Công nghe Lăng Tiếu nói lời cung kính như vậy, nội tâm lại là thư thái không ít mà đáp:
- Đây là tự nhiên!
- Một khi đệ tử đã có thể hiểu được khổ tâm của Hạ Công trưởng lão, ta đây cũng hi vọng Hạ Công trưởng lão có thể hiểu được nỗi khổ tâm tiếng của ta, ta còn có nhiệm vụ bí mật mà môn chủ phái cho, bây giờ không thể trở về tông môn, cho nên còn thỉnh Hạ Công trưởng lão cho phép!
Lăng Tiếu cười nói.
- Không thể nào, môn chủ làm sao sẽ phái nhiệm vụ cho ngươi được?
Hạ Công không tin nói.
Danh Sách Chương: