Hắn thân ở trong thông đạo, cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, giống như thời khắc đều gặp phải nguy hiểm đánh úp lại vậy, khiến hắn cảm thấy thập phần không dễ chịu.
Có thể là hắn quá nhạy cảm, cũng có thể là do hắn quá mức cảnh giác rồi!
Yên Điệp Kiều thấy trên đường đi Lăng Tiếu rõ ràng không nói gì, đôi mắt dễ thương nhìn hắn nói:
- Lăng thần sư ngươi rất khẩn trương?
Lăng Tiếu khẽ lắc đầu nói:
- Cũng không đến mức đó, chỉ là cảm giác điện đường này của các ngươi quá mức áp lực, có chút không được tự nhiên mà thôi!
Yên Điệp Kiều kinh ngạc nhìn Lăng Tiếu, nàng không nghĩ tới Lăng Tiếu lại trả lời như vậy.
- Ta đi nhiều năm như vậy cũng không thấy cảm giác đó mà!
Yên Điệp Kiều đáp.
- Cũng bởi vì ngươi đã đi nhiều, cho nên không có cảm giác, huống chi ngươi còn là người của công hội, cảm giác đương nhiên không giống người ngoài chúng ta rồi!
Lăng Tiếu cười nhạt đáp.
Yên Điệp Kiều nhẹ gật gật đầu, tiếp theo còn nói:
- Không biết sư phụ ngươi là vị Chí Tôn Dược Thần nào? Rõ ràng có thể bồi dưỡng ngươi lợi hại như vậy, ta lớn hơn ngươi, thời gian luyện đan đảm bảo còn nhiều hơn cả ngươi..., Nhưng ta cũng không thể một lò ngưng tụ thành ba khỏa thần đan, dù là hai khỏa cũng không phải mỗi lần đều làm được!
Nói xong, Yên Điệp Kiều không khỏi dừng mắt trên người nam nhân còn nhỏ tuổi hơn nàng này, mang theo vài phần sùng bái.
Dù Lăng Tiếu là đoạt thể trọng sinh hoặc là đã nhận được thừa kế nghịch thiên nào đó, có thể dùng niên kỷ như vậy đạt tới điểm này, thật sự là cực kỳ giỏi rồi
Lăng Tiếu cười nhạt nói:
- Chỉ là may mắn đạt được chút ít cơ duyên, bình thường nhàn hạ luyện thế thôi, không đáng Yên thần nữ phải để tâm!
Được người đẹp khen ngợi là một chuyện khiến người vui vẻ, Lăng Tiếu cũng không ngoại lệ.
Yên Điệp Kiều híp mắt nói:
- Dược đỉnh của ngươi là Hắc Diệu Thần Đỉnh trong truyền thuyết sao!
Lăng Tiếu đáp:
- Đúng vậy, Yên thần nữ quả thực kiến thức rộng rãi!
Theo thực lực của hắn càng ngày càng lớn mạnh, hắn đã không ngại bị người khác nhận ra hắn có Cổ Thần Đỉnh nữa.
Nhưng ở chỗ này hắn không thể không cảnh giác thêm vài phần, phải biết rằng mỗi một gã Luyện Dược Sư đều khát vọng đạt được một dược đỉnh thật tốt để luyện đan, mà Hắc Diệu Đỉnh trong tay hắn không thể nghi ngờ chính là đỉnh trung chi Vương, là thần vật bất luận Luyện Dược Sư nào cũng khát vọng lấy được ah!
- Ha ha, không sợ ta sai người giết ngươi diệt khẩu đoạt thần đỉnh sao?
Yên Điệp Kiều lộ ra vẻ nghịch ngợm cười nói.
Tiếng cười của nàng giống như thiên lại, khiến người cảm thấy nghe hoài không chán, cảm giác như nghe cũng là một loại hưởng thụ vậy.
Lăng Tiếu không thừa nhận cũng không được, nữ nhân này rất hoàn mỹ, so với Thiên Long Địa Vực đệ nhất mỹ nhân Liễu Phiêu Phiêu càng khiến người động tâm!
Không phải nói Liễu Phiêu Phiêu không xinh đẹp bằng nàng, không có loại khí chất như nàng, mà là tính cách Liễu Phiêu Phiêu lạnh như băng, không phải ai cũng có thể tới gần được, mà Yên Điệp Kiều lại không giống, nàng tuy cao cao tại thượng, nhưng lại như nữ tử nhà bên vậy, có thể cùng ngươi nói chuyện trời đất, khiến người cảm thấy thập phần bình dị gần gũi.
Nếu không phải định lực Lăng Tiếu hơn người, chỉ bằng hiện giờ thân cận với Yên Điệp Kiều như thế, hắn đã sớm bị hấp dẫn đến tâm vượn ý loạn rồi!
Lăng Tiếu cười nhạt đáp:
- Nếu ngươi thật làm vậy ta cũng đành chịu!
Dừng thoáng một phát hắn lại nói:
- Bất quá ta tin tưởng đường đường Dược Minh Công Hội sẽ không làm ra loại chuyện khiến lòng người nguội lạnh như thế! Huống chi ta cảm thấy Yên thần nữ ngươi là một nữ tử phi thường thiện lương đáng yêu, cũng không phải như vậy.
Thần nữ cũng cần người khoa trương, Yên Điệp Kiều không nghĩ tới Lăng Tiếu rõ ràng ca ngợi nàng như thế, trên mặt có chút nóng lên, trách cứ nói:
- Nào tốt như ngươi nói chứ, kỳ thật ta cũng rất hung đấy!
Nói xong, nàng giương lên trong tay đôi bàn tay trắng như phấn, cho thấy nàng hung uy!
Lăng Tiếu theo đáp:
- Thoạt nhìn rất hung đấy, Ân, như cọp cái vậy!
- Cái gì, ngươi mới là cọp cái đấy!
Yên Điệp Kiều lập tức bị lời Lăng Tiếu chọc giận, nhẹ đá một cước tới Lăng Tiếu, tỏ vẻ bất mãn!
Lăng Tiếu nhẹ nhảy sang một bên sửa lời:
- Thực xin lỗi, đây là nói sai! Nử tử xinh đẹp thiện lương như ngươi sao lại là cọp cái được!
- Cái này còn không sai biệt lắm!
Yên Điệp Kiều thoả mãn đáp.
Ai biết, Lăng Tiếu câu tiếp càng khiến nàng nổi trận lôi đình hơn!
- Ngươi không phải cọp cái, nhưng là có chút giống Mẫu Dạ Xoa! Ha ha!
Lăng Tiếu nhịn không được trêu chọc nói.
- Ngươi hỗn đãn, ta và ngươi liều mạng!
Yên Điệp Kiều nào bị người khác cười nhạo như vậy bao giờ, lúc này khẽ kêu lên, đánh qua Lăng Tiếu, đôi bàn tay trắng như phấn đánh tới trước ngực Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu thật cũng không né tránh, tùy ý để Yên Điệp Kiều không ngừng đánh lấy, lực đạo này quả thực gãi ngứa cho hắn cũng không đủ.
Cái này khiến hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác ấm áp, khiến hắn cảm thấy giống như đã quen biết nữ nhân này rất lâu vậy.
Yên Điệp Kiều đánh Lăng Tiếu vài cái, bỗng nhiên nghĩ đến mình tựa hồ thất thố rồi, nàng lập tức ngây ngẩn cả người, yên lặng nhìn Lăng Tiếu đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt chạm nhau, nhất thời, nàng như bị điện giật vậy.
Hai người cứ như vậy đối mặt đối phương, trong ánh mắt thanh tịnh kia tựa hồ nhộn nhạo ra thần sắc hơi khác thường.
- Khục khục, Yên thần nữ mau dẫn đường đi gặp ba vị Dược lão a!
Ngay khi mặt hai người càng ngày càng gần, Lăng Tiếu ho nhẹ một cái khôi phục thanh tỉnh nói.
Hắn quay đầu đi, trong nội tâm thầm mắng mình:
- Nghĩ ngợi lung tung, ngươi là người đã có gia đình rồi đấy!
Yên Điệp Kiều cũng phục hồi tinh thần lại khẻ lên tiếng "Ân", sau đó liền bước nhanh dẫn đường phía trước.
Giờ này khắc này, tim nàng đập rất nhanh, khiến nàng trở nên có chút không biết làm sao, mặt nàng đỏ ửng, nếu không phải có mạng che mặt che chắn thì đã bị người nhìn ra vẻ thất thố rồi.
Nàng tại trong lòng thở một hơi:
- Thật sự là mắc cở chết người rồi!
Hai người một đường không nói chuyện, rất nhanh liền đến chỗ cửa đại điện.
Chỉ thấy hai đầu thập giai Kỳ Lân Sư Thú uy vũ nằm chỗ cửa ra vào, lộ ra vô cùng uy mãnh cường hãn, cặp mắt to như chuông đồng kia mang đến cho người một loại cản giác lợi hại bức nhân, khí tức nóng rực kia cũng không phải người bình thường có thể chịu được.
Chúng đồng loạt trừng mắt Lăng Tiếu, hung mang đại lộ, phảng phất chỉ cần Lăng Tiếu tới gần thêm nửa bước nữa sẽ nhào lên ăn tươi nuốt sống ngay.
- Dùng hai đầu thập giai trung giai Kỳ Lân Sư Thú canh cổng, thật là thủ bút thật lớn ah!
Lăng Tiếu thầm khen nói.
- Tiểu Tam, Tiểu Tứ ngoan đi, đừng quấy rối nữa!
Yên Điệp Kiều khẽ nói với hai đầu Kỳ Lân Sư Thú kia.
Thanh âm của nàng vang lên, hai đầu Kỳ Lân Sư Thú lập tức phát ra tiếng đê minh, tiếp theo liền tiếp nằm trên mặt đất, không hề trừng Lăng Tiếu nữa.
- Tiểu Tam, Tiểu Tứ, tên rất hay, thật sự là tên rất hay!
Lăng Tiếu nhịn không được khích lệ nói.
Danh Sách Chương: