- Người nào cõng các nàng người đó cũng đừng đi theo nữa.
Lăng Tiếu nhàn nhạt nói.
Phượng Tiêm Vận ngây ngẩn cả người, nàng thật sự là không nghĩ tới Lăng Tiếu vẫn rất yêu các nàng sẽ nói ra lời nói tuyệt tình như thế.
Thải Hà Nguyệt cùng Vi Đại Nhi cả người đều là run lên, các nàng cũng ở trong lòng hỏi ngược lại:
- Hắn làm sao dường như thay đổi thành một con người khác?
Sau khi đi một lúc lâu, rốt cục có người nhìn không được nữa rồi.
- Hai vị tỷ tỷ, ta mang theo các ngươi đi.
Nữ tử trẻ tuổi kia mới gia nhập bên phía Lăng Tiếu hướng về phía Cát Bối Hân cùng Bạch Vũ Tích đi tới.
Nhìn bộ dạng tái nhợt vô lực của hai nàng, nữ tử trẻ tuổi đối với Lăng Tiếu căm thù:
- Lại ngược đãi nữ nhân như vậy, còn tính là nam nhân sao?
Cát Bối Hân cùng Bạch Vũ Tích nào đâu biết rằng nữ tử trẻ tuổi này là nữ, các nàng một mực cho là nam nhân, ai bảo nàng bây giờ là nữ giả trang nam.
Các nàng vội vàng tránh thoát nâng đỡ của nữ tử trẻ tuổi, khẽ kêu nói:
- Công tử xin tự trọng!
Thời điểm hai nàng cũng đang là trốn tránh, thân thể lảo đảo mà ngã xuống.
- Ai nha!
Hai nàng đồng thời ngã ngồi trên mặt đất, vết thương trên người khẽ bị động vào, mấy chỗ vết thương đều toát ra máu.
- Hai vị tỷ tỷ ngươi... Các ngươi không có sai chứ?
Nữ tử trẻ tuổi kia lần nữa muốn đi tới đỡ hai nàng.
Hai nàng đồng thời khẽ kêu nói:
- Ngươi đừng tới đây, lại tới chúng ta liền không khách khí!
Trong lòng các nàng mặc dù rất ủy khuất, nhưng mà trong lòng các nàng chỉ có một người đàn ông là Lăng Tiếu, làm sao có thể ở trước mặt nam nhân của mình có quan hệ xác thịt với nam nhân khác được.
Nếu là Lăng Tiếu không cần các nàng nữa, các nàng lại phải làm như thế nào mới tốt đây.
- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi đừng sợ, hắn không đau lòng các ngươi, bản tiểu... Bản thiếu gia đau lòng các ngươi, từ tối nay trở đi các ngươi liền là người của ta, xem ai dám khi dễ các ngươi.
Nữ tử trẻ tuổi liên tục khoát tay nói.
Nàng quyết định muốn đem hai vị tỷ tỷ này cứu ra khỏi miệng cọp, tuyệt đối không thể để cho các nàng lại bị nam nhân ghê gởm kia dẫm đạp.
- Diệp tử ngươi trở lại cho ta!
Lão giả trong nháy mắt đến trước mặt nữ tử trẻ tuổi kéo tay của nàng quát lên.
Lão giả mới vừa rồi thế nhưng mà nhìn đến thực lực của nhân gia những người đi đường này, mọi người đều là đáng sợ như vậy, bọn họ bây giờ lại đang cần người hộ tống rời đi, thật sự không nên có gì ngoài ý muốn.
Lão cũng không muốn tiểu thư của mình chọc cho người trẻ tuổi kia tức giận, nếu không nhân gia ngay cả hai người bọn họ cũng giết chết, vậy thì phiền toái.
- Vi gia gia, ngươi sợ hắn làm gì, đợi trở lại Diệp gia thành...
Nữ tử trẻ tuổi hiển nhiên là tức giận, rất là bất mãn vùng vẫy khỏi tay của lão giả nói.
Nàng còn chưa nói hết, lão giả vội vàng nghiêm quát lên:
- Diệp tử, ngươi tiếp tục náo nữa, gia gia sẽ đem ngươi một mình lưu lại.
Nử tử trẻ tuổi kia nghe được lời này rất là bất mãn xụ mặt.
Nhưng mà nàng vẫn là không muốn buông bỏ Cát Bối Hân cùng với Bạch Vũ Tích nói:
- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi nghĩ kỹ chưa, có muốn đi theo ta hay không, ta nhưng là không sợ hắn.
Nhị nữ lắc đầu, ánh mắt của các nàng nhìn về phía nữ tử trẻ tuổi này nhiều thêm vài phần chán ghét.
Mặc dù các nàng cũng biết nàng kia là muốn giúp các nàng, nhưng mà các nàng cũng là nghe không quen người này nhằm vào Lăng Tiếu.
Lúc này Lăng Tiếu đi tới nhìn hai nàng đang ngồi ở dưới đất nói:
- Các ngươi muốn đi cùng nàng không? Nếu như muốn mà nói, các ngươi hiện tại có thể đi cùng nàng, ta tuyệt sẽ không làm khó dễ các ngươi.
Hai nàng cả người run lên, Bạch Vũ Tích nước mắt cũng chảy ra khóc nói:
- Vũ Tích sinh là người của thiếu gia, chết là quỷ của thiếu gia, thiếu gia ngươi đừng bỏ lại ta.
Dứt lời, nàng nhịn đau từ trên mặt đất đứng dậy.
Mỹ mâu của Cát Bối Hân cũng là không chịu được mà chảy ra hai hàng lệ, chỉ là nàng không nói gì mà cắn răng đứng dậy.
Lúc này, nữ tử trẻ tuổi kia không nhịn được chỉ vào Lăng Tiếu quát lên:
- Ngươi còn có phải là nam nhân hay không, chẳng lẽ ngay cả thương hương tiếc ngọc căn bản cũng đều không hiểu sao? Nói đi, muốn điều kiện gì mới bằng lòng để cho các nàng đi theo ta, ta đều đáp ứng ngươi.
Lăng Tiếu nhìn lướt qua nữ tử trẻ tuổi kia nói:
- Nơi này không có chuyện của ngươi, cút sang một bên!
Nữ tử trẻ tuoir kia còn muốn nói điều gì, lão giả kia nhanh chóng cầm chặt lấy tay nàng chạy đi ra, lão tuyệt đối không thể để cho nàng nói cái gì nữa rồi.
- Các ngươi ủy khuất sao?
Lăng Tiếu nhìn hai nàng nhàn nhạt hỏi.
Hai nàng cũng chỉ là cúi đầu không dám nói lời nào, nước mắt càng không ngừng giữ lại.
Nói không ủy khuất đó là giả dối, các nàng còn là lần đầu tiên bị Lăng Tiếu lạnh nhạt như vậy, các nàng đang suy nghĩ có phải là Lăng Tiếu ghét bỏ các nàng rồi hay không.
Lăng Tiếu nhăn một chút chân mày, lửa giận trong lòng rốt cuộc bạo phát ra.
- Hai người các ngươi có biết lúc trước phạm vào bao nhiêu sai lầm lớn hay không?
Lăng Tiếu lớn tiếng hỏi.
Lúc này lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung tới đây.
Hai nàng bị Lăng Tiếu quát như vậy, trong lòng lại càng ủy khuất.
Lăng Tiếu vô cùng trầm mặt sâu xa nói:
- Thời điểm chiến đấu mới vừa rồi các ngươi tại sao nương tay với địch nhân? Các ngươi có biết hay không nếu không phải ta chú ý đến các ngươi, các ngươi cũng không biết đã chết bao nhiêu lần, nếu như một ngày kia ta không có ở bên cạnh các ngươi, các ngươi gặp nạn rồi, còn có phải là đồng dạng không dám giết địch nhân hay không? Ta biết các ngươi đều là nữ nhân thiệt lương, nhưng mà loại thiện lương này cũng phải nhìn người mà đi đối đãi, đối đãi với địch nhân vừa ra tay liền muốn giết địch chiến thắng, bằng không cái chết sẽ chỉ là chính mình, mà các ngươi chết rồi còn chưa tính, còn là liên lụy đến những bằng hữu của các ngươi, nhân gia thiếu một cái đối thủ liền nhiều một phần lực lượng, bọn họ sau khi giết các ngươi sẽ vây công bằng hữu của các ngươi, như vậy cuối cùng chết đi liền sẽ là người của nhóm chúng ta.
Sau khi nghe xong lời nói của Lăng Tiếu, thần sắc của nhị nữ trong nháy mắt liền càng thêm tái nhợt, các nàng cũng không phải nữ nhân ngốc, vừa nghe liền hiểu được Lăng Tiếu nói gì rồi.
Lăng Tiếu nói không sai a!
Các nàng không có đối với địch nhân hạ sát thủ, chết đi chính là các nàng, mà sau khi địch nhân giết các nàng lại nhiều hơn một phần lực lượng đi đối phó với người của mình, như vậy sẽ bởi vì cử chỉ thiện lương của các nàng mà sẽ liên lụy đến người của mình, thậm chí cuối cùng còn có thể toàn quân tiêu diệt.
Sau khi nghĩ thông suốt đạo lý này, các nàng mới biết được cái gọi là thiện lương kia của chính mình lại là sẽ khiến bao nhiêu người phụng bồi các nàng đi tìm chết a!
- Thiếu gia... Thật... Thật xin lỗi!
Bạch Vũ Tích lắc đầu một tiếng nói, thân thể liền mễm nhũn đi xuống.
Danh Sách Chương: