Ai nghĩ được Lăng Tiếu có Luyện Đan quyết của Dược Tông thần bí, đan phương nơi đó thu lục được tuyệt đối là tối hoàn thiện nhất, đan phương trong Tam phẩm đan dược so với Phá Linh đan còn trân quý hơn nhưng là còn có vài loại.
Lăng Tiếu lúc trước học nghệ với Nam Cung Thường Nhạc, biết được đan phương mà Nam Cung Thường Nhạc có được còn xa xa không nhiều bằng hắn biết điến.
Cho nên hiện tại hắn cho dù rời đi Dược phong, đối với hắn ngày sau cũng không có bất kỳ ảnh hưởng.
Hôm nay Chư Như Thường lại muốn mời hắn luyện chế Phá Linh đan, Lăng Tiếu đương nhiên là có kế sách ứng phó rồi.
- Chư trưởng lão có thể luyện chế ra Phá Linh đan thật là không sai!
Lăng Tiếu tán dương một câu, tiếp theo thần sắc biến đổi nói:
- Bất quá ta xem ra cũng không gì hơn cái này.
Chư Như Thường nghe câu thứ nhất của Lăng Tiếu, ánh mắt giương lên đang muốn đắc ý cười, sau đó nghe tiếp một câu kia, thần sắc tối sầm, lúc này quát to:
- Hảo hảo, các ngươi đều nghe được rồi, Lăng Tiếu lại xuất khẩu cuồng ngôn, nói Phá Linh đan của ta chỉ là bình thường, bản thân ta muốn nhìn ngươi có thể luyện chế ra Phá Linh đan đây.
Lời này của Chư Như Thường nói được rất lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy rồi.
Một ít trưởng lão thần sắc cũng lạnh xuống, những chấp sự kia càng không cần phải nói, bọn họ đều cảm thấy Lăng Tiếu người này quá mức cuồng vọng rồi.
Phá Linh đan bất kể là thả vào trong bất kỳ bát phẩm tông môn nào cũng là một loại đan dược tinh phẩm.
Không những cso thể khiến cho cao giai Huyền Sĩ đột phá đến Linh Sư giai, hoặc là còn có thể khiến cho Linh Sư giai tăng lên một cấp, đan được này tuyệt đối có thể khiến cho thực lực của tông môn tăng cường rất lớn.
Tuy nói giữa tông môn chủ yếu là lấy số lượng Vương giai để cân nhắc, nhưng mà Linh Sư giai cũng là tinh anh của tông môn, là lực lượng trung kiên không thể thiếu.
Hôm nay Lăng Tiếu ở trước mặt một đám lão đại nói lời cuồng vọng như thế, tự nhiên sẽ gặp phải đại đa số người khó chịu.
- Thật là không biết trời cao đất rộng.
Dương An thân là Luyện dược sư cũng vô cùng khinh thường hừ lạnh nói.
Phá Linh đan này coi như là hắn muốn luyện chế cũng không dễ dàng, mà tiểu tử trước mắt này lại không để vào mắt, trong lòng hắn có thể cao hứng sao?
Triêu Nam Tiên ở một bên nhìn Lăng Tiếu nhàn nhạt cười khổ, cũng không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
Vân Hùng ở trên khái thai nhẹ lay động đầu một chút hướng về phía Mộc Hòe nói:
- Mộc trưởng lão a, người trẻ tuổi còn cần tôi luyện một chút a!
Mộc Hòe cười khan một tiếng đáp:
- Tâm tính của hài tử này cũng không sai, bất quá chỉ là hơi có chút cao ngạo, trở về ta nhất định hảo hảo dạy dỗ tiểu tử thúi này một chút.
Bích Tuyền các chủ Ôn Hải Yến ở một bên cười duyên nói:
- Tông chủ, người trẻ tuổi cuồng vọn một chút cũng chưa chắc là chuyện xấu gì, chẳng lẽ muốn hắn cũng như những lão đầu tử chúng ta không thích cười nói a! Đây chính là mất đi nhuệ khí của người trẻ tuổi đó.
- Tông chủ, mẫu thân nói đúng, nhìn các ngươi luôn nghiêm mặt, nhân gia đều sợ sợ.
Ôn Khả Điệp xinh đẹp khả ái ở phía sau Ôn Hải Yến cũng mở cái miệng nhỏ nhắn nói.
- Điệp nhi không được vô lễ!
Ôn Hải Yến hừ lạnh nói.
- Ha ha, không sao không sao, Điệp nhi này thật là nói đúng a!
Vân Hùng khó có được mà thoải mái cười nói.
- Tông chủ, tiểu tử kia động thủ rồi, chúng ta vẫn là xem một chút đi.
Mộc Hòe từ bên cạnh nhắc nhở.
Mọi người lại đưa ánh mắt tập trung đến trong tràng.
- Một đống linh thảo thật tốt mà ngươi chỉ phát huy được một nửa dược tính của bọn chúng, không thể không nói, Chư trưởng lão ngươi mấy chục năm qua luyện đan thuật thật quá kém.
Lăng Tiếu hết sức khinh miệt nói.
Chư Như Thường thần sắc phát xanh, thân thể bị tức đến nhẹ run lên, nếu không phải là nhiều người ở chỗ này như vậy, chỉ sợ hắn đều muốn cùng Lăng Tiếu liều mạng rồi.
- Hoàng xỉ tiểu nhi, ngươi chỉ hiểu được miệng lưỡi lợi hại thôi sao, có bản lãnh liền luyện chế ra đi!
Chư Như Thường mắng.
- Vậy ngươi nhìn kỹ cho ta!
Lăng Tiếu nói một tiếng, Hắc Diệu đỉnh từ trong không gian giới bay ra.
Đinh!
Hắc Diệu đỉnh vừa mới rơi xuống đất, quanh thân phát ra ánh sao chợt lóe, cái Lục Mãng đỉnh kia của Chư Như Thường lập tức bị chấn đến bay ra ngoài.
Oanh!
Sau khi Lục Mãng đỉnh lăn ra ngoài, lại tự động nổ tung đến chi năm xẻ bảy rồi.
Mọi người ở chung quanh bị một màn đột nhiên này khiến cho giật mình, hoàn hảo mọi người đều là Linh Sư giai trở lên, không có bị mảnh nhỏ khi nổ tung bay ra ngoài làm bị thương.
Mà Chư Như Thường cả người giống như bị điện giật, mắt trợn tròng nhìn dược đỉnh nát bấy của mình, khuôn mặt trở nên dữ tợn lên, hướng Lăng Tiếu nhào tới:
- Khốn kiếp, ngươi dám hủy dược đỉnh của ta.
Lăng Tiếu cũng không thèm nhìn tới, quay đầu lại một quyền hướng Chư Như Thường đập tới.
Phanh!
Chư Như Thường như thế nào là đối thủ của Lăng Tiếu, lập tức bị chấn lui ra.
- Cái dược đỉnh bỏ đi của ngươi chính mình nổ tung thì liên quan gì đến ta!
Lăng Tiếu vô cùng sảng khoái nói.
Hắn thật sự không nghĩ tới Hắc Diệu Đỉnh nóng tính như vậy, mới vừa thả ra liền đem dược đỉnh của nhân gia bắn cho nát vụn rồi, thật không hổ là Thiên giai thần đỉnh.
Lăng Tiếu phát hiện mình càng ngày càng thích Hắc Diệu đỉnh rồi.
- Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, dược đỉnh của Chư trưởng lão làm sao nổ tung?
- Có phải hay khong là dùng lâu biến chất rồi, cho nên vỡ nát?
- Ngươi biết cái gì, đó là cao cấp được đỉnh, làm sao có thể dễ dàng vỡ nát như vậy, hơn nữa ta nghe nói đó là di vật của tiên sư Chư trưởng lão, coi như là cao thủ Vương giai cũng không thể đem nó làm vỡ nát.
- Vậy tại sao nó lại nổ tung?
- Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, chỉ là cảm thấy cùng với dược đỉnh của Lăng Tiếu có liên quan đi?
Tất cả mọi người vô cùng không hiểu nhìn hết thảy phát sinh, đều đang thấp giọng nghị luận.
Đối với cái biến cố này, Nam Cung Thường Nhạc bỗng từ trên chỗ ngồi đứng lên kinh hãi nói:
- Đây... Đây chẳng lẽ là Thiên giai thần đỉnh?
Dương An cùng với Triêu Nam Tiên nhìn dược đỉnh ở trước mặt Lăng Tiếu cũng không khỏi trở nên nóng cháy lên.
Người khác nhận thức không ra dược đỉnh ở trước mắt Lăng Tiếu là cái gì, nhưng mà đối với đám người Nam Cung Thường Nhạc, Dương An mà nói, nhìn một cái liền thấy được chỗ bất phàm của dược đỉnh rồi, hơn nữa còn có thể là Thiên giai thần đỉnh trong truyền thuyết.
Chư Như Thường tuy bị Lăng Tiếu đánh bay ra, nhưng mà hắn một mực không buông bỏ, lại một lần nữa hướng Lăng Tiếu nhào tới.
Lục Mãng đỉnh kia nhưng là vật hắn yêu thích cả đời, hắn cũng không biết phế đi bao nhiêu miệng lưỡi mới từ chỗ sư phụ của hắn lấy được, hiện tại lại nổ tung, hắn có thể không đau lòng, có thể không tức giận sao?
- Đủ rồi, bây giờ là thời gian khảo hạch, không cho phép ở chỗ này làm loạn!
Danh Sách Chương: