Tân Lập lau nước mắt nặng nề gật mạnh đầu.
- Tốt lắm, hiện tại vi sư giúp ngươi trùng tố kinh mạch trước, có thể sẽ rất đau, chỉ cần ngươi vượt qua được cả đời này sẽ hưởng thụ vô cùng, không chịu nổi chỉ còn con đường chết!
Lăng Tiếu thẳng thắn nói.
- Sư phụ cứ làm đi, đệ tử có thể chịu đựng.
Tân Lập kiên định đáp.
- Ân, ngươi ngồi yên, nuốt vào Tố Kinh đan này, thả lỏng thân thể không cần phản kháng.
Lăng Tiếu đưa một viên đan dược cho hắn.
Tố Kinh đan là đan dược ngũ phẩm, Lăng Tiếu dùng suốt hai ngày luyện chế, có công hiệu trùng tố kinh mạch thật thần kỳ.
Tân Lập bình phục một chút tâm tình, nuốt đan dược, bắt đầu thả lỏng thân thể, giao toàn bộ tín nhiệm cho sư phụ của mình.
Lăng Tiếu thấy Tân Lập đã chuẩn bị xong, một chưởng dán sau lưng Tân Lập, một cỗ linh lực truyền vào thân thể hắn.
Tuy Tân Lập trời sinh thể chất thuần mộc thuộc tính, nhưng kinh mạch bị nghẽn tiên thiên, là phế thể hiếm thấy. Kinh mạch bị nghẽn tiên thiên chỉ xuất hiện lúc mới sinh ra, không thể hoạt động vận lực. Nhưng điều này không làm ảnh hưởng cuộc sống một người, nhưng không thể tu võ, không thể vận hành huyền lực nhập đan điền, cường hóa lực lượng bản thân.
Loại phế thể tiên thiên bình thường cả đời không thể tu võ.
Nhưng ở trong mắt luyện đan sư cao giai, vẫn còn có thể cứu chữa.
Đó chính là đem kinh mạch trùng tố, đem phế mạch biến thành chính mạch, như thế vừa có kinh mạch bình thường của võ giả, như vậy có thể bước lên con đường tu luyện.
Tuy Tân gia là luyện đan thế gia, nhưng lại không có luyện dược sư ngũ phẩm, căn bản không khả năng giúp Tân Lập luyện chế đan dược ngũ phẩm cho hắn trùng tố kinh mạch, hơn nữa lại không biết thiên phú tu luyện của hắn như thế nào. Nếu Tân Lập sử dụng Tố Kinh đan, nhưng thiên phú tu luyện bình thường, như vậy cứu chữa hắn lại có tác dụng gì?
Cho nên Tân gia sẽ không vì một tiên thiên phế thể mà đi lãng phí thời gian cùng tài liệu.
Điều này cũng thể hiện rõ nhân tình ấm lạnh của Tân gia, ở trong những đại tiểu gia tộc khác đồng dạng cũng là như thế.
Điểm này Lăng Tiếu hiểu rất rõ ràng.
Lăng Tiếu dùng linh lực đánh nát phế mạch của Tân Lập, hắn đau đớn cơ hồ muốn hôn mê bất tỉnh, thần sắc tái nhợt đến dọa người. Nhưng lực ý chí của hắn vượt ngoài ý liệu của Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu đối với đệ tử này khá hài lòng, người có lực ý chí cứng cỏi mới có thể tiến xa hơn trên con đường võ đạo.
Sau khi phế mạch toàn bộ bị hủy, Tố Kinh đan bắt đầu phát huy dược lực.
Kinh mạch trong cơ thể Tân Lập bắt đầu có dấu hiệu gây dựng lại, đau đớn dần dần biến mất, cuối cùng bình tĩnh trở lại.
Vì Tân Lập trùng tố kinh mạch, thực lực huyền giả đã biến mất.
Hắn còn lo lắng kinh mạch của mình không trùng tố được thành công.
Lăng Tiếu báo cho hắn biết đã đại công cáo thành, lúc này hắn mới hoàn toàn yên lòng, vạn phần vui sướng, rốt cục hắn đã có thể bắt tay vào tu luyện như mọi người.
Tuy rằng cất bước chậm một chút, nhưng hắn quyết định phải cố gắng hơn những người khác thật nhiều, tranh thủ sớm trở nên mạnh mẽ, không làm cho sư phụ mất mặt.
Chuyện của Tân Lập đã được giải quyết, Lăng Tiếu muốn tiếp tục lên đường, hắn không khả năng ở lại nơi này quá lâu dài.
Hai ngày trước Tân Lập đã đem chuyện của mình nói với bà ngoại cùng Tôn Tiểu Nam, hi vọng hai người nghe theo lời an bài của sư phụ cùng nhau rời khỏi nơi này.
Tôn Tiểu Nam dễ khuyên bảo, chỉ riêng bà ngoại hắn quyết tâm lưu lại an dưỡng tuổi già trong trấn nhỏ nơi này.
Lăng Tiếu biết lão nhân gia đều có cảm tình muốn chết già tại cố hương, nhưng nếu hắn đã thu Tân Lập làm đồ đệ, lão bà không muốn tiếp tục sống lâu đương nhiên là không thể được.
Vì thế trước khi rời đi, Lăng Tiếu cho bà cụ một viên Phá Linh đan cùng một ít linh thảo duyên niên ích thọ.
Muốn về Cổ thành phải dùng truyền tống trận.
Nam Đan thành là đại bản doanh của một trong tứ đại thế gia Tân gia, đương nhiên không khuyết thiếu truyền tống trận.
Chẳng qua truyền tống trận của Nam Đan thành chỉ truyền tới Đạo Thần thành cách Cổ thành gần nhất.
Nếu Lăng Tiếu không muốn đến Đạo Thần thành, phải quay về Cự Phong thành trước mới chạy tới Cổ thành.
Vấn đề này luôn làm khó Lăng Tiếu.
Cuối cùng hắn quyết định trước từ Nam Đan thành đến Đạo Thần thành, sau đó chạy tới Cổ thành.
Bởi vì mỗi lần mượn dùng truyền tống trận tiêu hao không ít thú đan, đây cũng là một số chi tiêu rất lớn.
Cho dù Lăng Tiếu không khuyết thiếu trân tàng, nhưng cũng không chịu được gây sức ép kiểu như thế, tạm thời tiết kiệm một chút tốt hơn.
Trấn nhỏ cách Nam Đan thành không gần, nhưng chút khoảng cách đó đối với Lăng Tiếu cùng Tàn Báo mà nói thì không đáng vào đâu.
Hai người phi hành chỉ hai canh giờ đã tới.
Mà Tân Lập cùng Tôn Tiểu Nam ngồi lên Kim Sắc Lang Vương chở họ chạy đi.
Tốc độ của Kim Sắc Lang Vương cũng không chậm hơn hai người Lăng Tiếu bao nhiêu.
Khi nhìn thấy Nam Đan thành, trong lòng Tân Lập vô cùng phức tạp.
Vốn hắn cũng giống như con cháu của Tân gia, ở nơi này có thể tiêu diêu khoái hoạt lớn dần, đáng tiếc vận mệnh của hắn quá nhấp nhô.
Tôn Tiểu Nam ngồi phía sau nhận ra vẻ khác thường của hắn, an ủi nói:
- Biểu ca, chờ sau khi huynh trở nên mạnh mẽ, cho bọn hắn biết tay.
Tân Lập siết chặt nắm tay, gật mạnh đầu, biểu hiện quyết tâm kiên định của mình.
Tới trước thành trì, Lăng Tiếu thu hồi Kim Sắc Lang Vương, bốn người đi bộ vào trong thành.
Trên đường Lăng Tiếu hỏi Tân Lập:
- Ngươi biết truyền tống trận đặt ở địa phương nào không?
Tân Lập gật đầu:
- Mặc dù có vài năm không về nơi này nhưng đệ tử biết ở đâu.
- Vậy là tốt rồi, lập tức đi tới truyền tống trận đi.
Lăng Tiếu gật nhẹ đầu nói.
Tân Lập bước chân vào Nam Đan thành, tâm tình biến thành phức tạp, hắn nhìn về một phương hướng trừng mắt, thầm nhủ:
- Một ngày nào đó ta sẽ trở lại!
Nam Đan thành cùng Cự Phong thành đều là đại thành trì, dân cư dày đặc, các cửa hàng nhộn nhịp thịnh vượng, thanh âm rao hàng vang vọng không thôi.
Rất nhiều dong binh đang buôn bán linh thảo, thật nhiều võ giả mua sắm, đồng thời có chút võ giả mặc trang phục thống nhất du đãng, ra vẻ hình như thuộc về cỗ thế lực nào đó.
Tân Lập nhìn thấy những người kia, thần sắc trở nên có chút dị thường.
Không cần phải nói những người kia khẳng định đều là người của Tân gia, xem ăn mặc của họ khác hẳn võ giả bình thường, thoạt nhìn thật giống trang phục của luyện dược sư.
Đổi lại bình thường Lăng Tiếu nhất định sẽ nhìn xem nơi này có linh thảo tốt bán ra hay không, thu mua một phen.
Nhưng hiện tại hắn chỉ muốn lên đường gấp nên không có tâm tư nấn ná ở lại.
Nhưng hắn không muốn gây chuyện, lại có người trêu chọc tới cửa.
Một thanh âm cực kỳ khó nghe từ bên cạnh truyền đến:
- Nha! Đây không phải thập tam ca sao? Ngươi quay về Nam Đan thành khi nào, vì sao không thông tri tiểu đệ một chút, cũng tốt cho tiểu đệ đi ra nghênh đón ah!
Mấy người Lăng Tiếu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên tuổi tác xấp xỉ Tân Lập vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn hắn.
Danh Sách Chương: