Bất luận ở nơi đâu, bất kỳ địa phương nào đều sẽ tồn tại sơn mạch liên miên không dứt, duy nhất có thể so sánh đúng là quy mô lớn nhỏ của sơn mạch không giống nhau mà thôi.
Sơn mạch bình thường đều sẽ sinh tồn các loại linh thú, sinh trưởng các dạng linh thảo, mà Cổ sơn mạch nhưng so với sơn mạch bình thường thì nguy hiểm hơn nhiều lắm, nơi đó sẽ có cao giai linh thú, thậm chí là đạt tới cấp bậc thánh thú trở lên cũng không ít, cũng không phải là người tùy tiện đều có thể xâm nhập vào.
Dụng ý của Lăng Tiếu đi tới Cổ sơn mạch này không cần nói cũng biết.
Hắn chính là muốn mượn Thánh thú ở chỗ này nhất cử đem Xà lĩnh san bằng rồi!
Đương nhiên hắn cũng không phải là Tuần thú sư Thần giai, nhưng mà hắn lại có ưu thế mà Tuần Thú sư nào cũng không thể so sánh được.
Đó chính là bên cạnh hắn có Bại gia tử cùng Thập Tam thái tử!
Chỉ cần chúng nó xuất mã, muốn triệu tập một nhóm Thánh thú đại quân lại có gì khó khăn!
Lăng Tiếu cũng là vạn bất đắc dĩ mới làm như vậy, bởi vì hắn không thể chờ đợi đến trở về trong tộc thỉnh cầu cứu viện, cho nên liền ở chỗ này kiếm viện binh đi!
Huống chi ưu thế của hai đại Thần thú ở bên cạnh hắn có ngu sao mà không dùng.
Trừ phi ở trong phiến Cổ sơn mạch này có tồn tại còn cường hãn hơn chúng nó, bằng không những thánh thú này nhất định phải nghe chúng triệu hoán.
Lăng Tiếu để Bại gia tử cùng Thập Tam thái tử hóa trở về bản thể, hắn ngồi ở trên người Bại gia tử để cho chúng nó hướng vào chỗ sâu của Cổ sơn mạch mà đi.
Lúc Lăng Tiếu cảm thấy không sai biejt lắm, để cho hai chúng nó đều phong khai cổ họng cuồng khiếu lên.
Thuận theo từng đạo hống khiếu chấn thiên động địa của chúng nó, chấn đến phương thiên địa này đều trở nên run rẩy.
Ngay lập tức ở bốn phương liền có từng đạo thanh âm từ xa đến gần ở chỗ này vang lên.
Lăng Tiếu biết, chúng nó đã triệu hoán thành công rồi.
Các loại linh thú giống như là thủy triều từ bốn phương tám hướng hùng dũng mà ra, giống như là thiên quân vạn mã bôn đằng, thanh thế cực kỳ hạo đãng.
Những dong binh kia đang liệp sát linh thú ở trong Cổ sơn mạch này căn bản không biết phát sinh chuyện gì, từng người bị sợ đến đái ra cả quần, có bao nhiêu xa liền trốn bấy nhiêu xa.
Lăng Tiếu nhìn một màn này cũng không khỏi thầm khen:
- Nếu có thể đem tất cả linh thú đại quân thời khác mang theo bên cạnh mình, chỉ sợ có thể san bằng bất kỳ một cỗ thế lực nào ở trong Thiên vực rồi.
Bất quá Lăng Tiếu cũng chỉ là nghỉ một chút, giữa linh thú cũng có quy tắc của chúng nó.
Thần thú mặc dù là có thể triệu hoán chúng nó làm việc cho mình, nhưng mà lại không thể để cho chúng nó không có chỗ dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có loại linh thú của tộc mình mới có khả năng.
Huống chi thân làm Thú Hoàng nhất tộc cũng không thể để cho con dân của mình đi chịu chết.
Thỉnh thoảng làm chuyện như vậy còn là có thể, thường xuyên như vậy mà nói, chúng nó sẽ được những thần thú khác ngăn cản, hoặc có cao giai biến dị linh thú bất mãn, khiêu khích uy nghiêm của chúng nó.
Đi tới đây trước nhất tự nhiên đều là tồn tại đạt tới cấp bậc Thánh thú, ngoại vi đều là linh thú có thực lực kém hơn.
Lăng Tiếu để cho Thập Tam thái tử truyền đạt ý tứ của hắn, chỉ có thực lực đạt tới cửu giai mới có thể lưu lại, cửu giai trở xuống đều là không cần.
Thập Tam thái tử lần nữa tê hống lên, mà linh thú ở ngoại vi nhận được chỉ lệnh liền liên tục lui xuống.
Lưu lại vẫn còn có bảy tám nghìn Thánh thú đạt tới cửu giai trở lên, mà còn có bốn, năm trăm Thánh thú đạt tới thập giai, còn có ba đầu đạt tới thập giai cao cấp.
Chúng nó đều là vương giả của phiến Cổ sơn mạch, chúng nó phân biệt là: Bát Tí Thần Viên, Yêu Phong Hổ Vương cùng với Tứ Nhãn Ma Ưng!
Bát Tí Thần Viên là một đầu đại lực viên cao lớn giống như sơn nhạc, nó có huyết thống của Viễn cổ dị thú, mới có thể khiến cho nó tiến giai đến cảnh giới như bây giờ.
Một thân da lông màu vàng của nó lộ ra cực kỳ rực rỡ chói mắt, từng cái lông mao giống như là kim châm dựng thẳng lên, tám cái thần tí không ngừng mà làm ra các loại động tác, nhìn đến tương đối quái dị cường hãn!
Yêu Phong Hổ Vương là một đầu Thánh thú Phong thuộc tính, đồng dạng là một loại dị thú từ Viễn cổ lưu lại, nghe nói là dị chủng của Yêu Hổ cùng Phong Hổ, có được một loại thần thông nào đó, hơn nữa linh trí tương đối cao.
Hai cái mắt hổ kia của nó giống như là hồ ly mà không ngừng chuyển động, nhìn đến là thập phần linh động, trên cái trán kia còn có một cái chữ "Vương" yêu dị, triển hiện ra Thú Vương chi uy vô thượng của nó.
Tứ Nhãn Ma Ưng thì là một đầu biến dị linh thú, hẳn là đã từng phục dụng qua một loại nghịch thiên linh thảo nào đó mới có thể đề thăng đẳng giai cao như vậy, là không trung bá giả của phiến Cổ sơn mạch này.
Một thân vũ mao đen thui của nó hiển lộ ra đặc biệt bóng loáng nhu thuận, nó càng không ngừng huy động lấy hai cánh, mang theo từng trận hắc sắc toàn phong.
Chúng nó đều giai với Thập Tam thái tử, mà Thập Tam thái tử cùng Bại gia tử cư nhiên triệu hoán thủ hạ của bọn họ tới đây, đều biểu hiện ra tình tự bất mãn.
Bởi vì chỗ này là địa bàn mà chúng nó sinh sống mấy vạn năm rồi, cũng không phải nói nhường người khác liền nhường được.
- Long thái tử, Kỳ Lân vương tử, các ngươi đây là có ý gì?
Bát Tí Thần Viên huy vũ lấy tám cái cánh tay hướng Thập Tam thái tử cùng Bại gia tử hỏi.
- Chẳng lẽ Long thái tử cùng Kỳ Lân vương tử muốn cướp địa bàn của chúng ta!
Yêu Phong Hổ Vương phát ra thanh âm chói tai khó nghe nói.
Tứ Nhãn Ma Ưng thì ở một bên không ngừng phát ra tiếng tê khiếu rõ to, lại không có hỏi câu nào, nhưng mà trong bốn con mắt kia mang theo ý cảnh giác nồng đậm.
Mà Thánh thú ở ngoại vi cũng cách chúng nó một ít cự ly, việc này cũng không tới lượt chúng nó nhúng tay vào.
Thập Tam thái tử nghe được ba đầu Thánh thú này cư nhiên dám nghi vấn hiệu lệnh của nó, trong nháy mắt trở nên phát hỏa.
Nó hướng về phía ba đầu Thánh thú gào thét một tiếng, một đạo long khiếu chấn đến phương thiên địa không gian này càng không ngừng sụp đổ vỡ vụn.
Nó căn bản không có trả lời bọn nó, mà là bay thẳng đến ba đầu Thánh thú chúng nó cắn tới.
Một tiếng long khiếu kia của nó đã đem bọn chúng sợ hãi mà kêu to một tiếng rồi, khi Thập Tam thái tử bay đến thì khí thế của bọn chúng đã yếu đi vài phần, nhưng mà không có nghĩa là bọn chúng sẽ lựa chọn lui nhường.
Nhất thời Thập Tam thái tử liền cùng với tam đại Thánh thú đại chiến lại với nhau.
Bại gia tử ở một bên không ngừng cuồng khiếu lên, rất muốn xông vào trợ trận, nhưng mà cũng biết Thập Tam thái tử là tuyệt đối không hi vọng có người đến can thiệp chiến đấu của nó, đây là chỗ tôn nghiêm của Thần thú!
Lăng Tiếu đem Bại gia tử triệu hoán về bên cạnh, có chút lo lắng nhìn Thập Tam thái tử lấy một địch ba.
Danh Sách Chương: