- Diệp bá phụ làm gì cố ý như vậy, kỳ thật chúng ta cũng không phải chiếm Thăng Linh Quyết, chỉ mượn đánh giá sau đó sẽ trả lại cho Diệp bá phụ!
Ánh mắt Trương Cơ mang theo vài phần trang nhã.
Trương Cơ nói rất êm tai, chỉ mượn đánh giá, đánh giá này chẳng khác gì truyền ra Diệp gia Thăng Linh Quyết ra ngoài.
Diệp Lệnh Trùng nặng nề đập bàn quát:
- Đừng khinh người quá đáng!
- Diệp gia chủ làm gì tức giận như vậy, Trương Diệp hai nhà có giao tình ngàn năm, làm gì động nộ như vậy, gia chủ của ta nói nếu như Diệp gia chịu giao Thăng Linh Quyết mượn đánh giá, gia chủ chúng ta sẽ dùng Hồng giai tàn quyển trao đổi.
Trưởng lão Trương gia nói ra.
- Các ngươi chết tâm này đi, Thăng Linh Quyết là bí mật tổ truyền của Diệp gia, từ trước đến nay không truyền ra ngoài, các ngươi đừng mong đánh chủ ý lên nó, Diệp gia chúng ta tuyệt đối không giao.
Diệp Lệnh Trùng quả quyết nói.
- Phụ thân làm gì nói nhảm với chúng, ta đã thông tri lão tổ tông, nếu bọn chúng không đi thì lưu lại đi.
Diệp Vân Phong từ sau đi tới nói ra.
Đám người Trương Cơ đứng lên.
Nếu Diệp gia lão tổ thực tức giận giết bọn họ thì đó là chết oan.
Nhưng mà Diệp Vân Phong nói lời này chỉ dọ thôi.
Trưởng lão Kim Quyền Tông thong dong đi lên.
- Lão phu Kim Quyền Tông Phạm Tằng, chẳng lẽ Diệp gia muốn là địch của Kim Quyền Tông chúng ta sao?
Kim Quyền Tông là tông môn lục phẩm duy nhất trong vạn dặm quanh đây, bọn họ tên tuổi không phải tùy ý có được.
Lúc trước Diệp gia cũng bởi vì biết Trương Cơ là đệ tử chân truyền của Kim Quyền Tông cho nên bất đắc dĩ đáp ứng quan hệ thông gia.
Hiện tại người Kim Quyền Tông đã đi tới Diệp gia, Diệp Lệnh Trùng đã cảm thấy chuyện này không có khả năng quay đầu nữa.
Hoặc là giao ra Thăng Linh Quyết, hoặc là Diệp gia bị diệt.
Diệp Lệnh Trùng thần sắc khó coi nói.
- Thì ra là trưởng lão Kim Quyền Tông, tại hạ thất kính.
Phạm Tằng hừ lạnh một tiếng nói:
- Ít nói, hôm nay Diệp gia phải giao ra Thăng Linh Quyết, bằng không ba ngày sau Kim Quyền Tông sẽ phái người tới hỏi thăm, nhưng mà lúc đó không dễ nói chuyện đâu.
Diệp Lệnh Trùng nghe xong lời này thì chấn động, trong nội tâm nói thầm:
- Trương gia đã tiết lộ bí mạt của Diệp gia cho Kim Quyền Tông, xem ra không giao Thăng Linh Quyết thì Diệp gia khó tránh tai kiếp.
- Diệp bá phụ, ta bây giờ là dệ tử chân truyền của tông môn đệ tử , ngươi gả Thủy Thanh cho ta, sau đó mang Thăng Linh Quyết dâng lên, như vậy Trương Diệp sẽ yên ổn, ngày sau trên mảnh đất này vẫn là hai nhà chúng ta xưng vương, cũng tiếp tục giao tình ngàn năm, đây chính là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện ah
Trương Cơ ở bên cạnh đắc ý cười nói.
- Ngươi nằm mơ, cho dù giết ta thì ta cũng không gả cho ngươi!
Diệp Thủy Thanh hừ lạnh nói.
- Đã như vầy thì sư thúc, chúng ta đi thôi, bọn chúng sẽ hối hận!
Trương Cơ cũng kiên quyết nói một tiếng, sau đó gọi hai người khác rời khỏi.
Cũng chính lúc này Lăng Tiếp cũng đi tới Diệp gia.
Đoàn người của Lăng Tiếu cũng đáp xuống Diệp Gia Thành, cũng không có đi dọ trong thành, mà là trực tiếp tìm người hỏi Diệp gia đi như thế nào.
Vì vậy bọn người Lăng Tiếu nhanh chóng đi tới trước đại viện Diệp gia.
Trong Diệp Gia Thành không biết Diệp gia ở đâu rất ít, bởi vì Diệp gia chính là chúa tể khu vực này.
Đại viện Diệp gia không phải nằm trong thành, ngược lại nó nằm ở phong thủy bảo địa ngoài thành, gia viện chiếm diện tích rộng lớn, từ xa nhìn qu như thôn trang nhỏ, một đám lầu các đứng vững, nhìn qua địa vị trang nghiêm hùng vĩ, có thể thấy được Diệp gia trong Diệp Gia Thành tiền tài quyền thế lớn đến bao nhiêu.
Đám người Lăng Tiếu đi tới trước đại viện Diệp gia.
- Quả nhiên không hổ là đại gia tộc, chiếm diện tích phương lớn như vậy.
Lăng Tiếu khẽ thở dài.
- Diệp gia có thể so với tông môn thất phẩm, nội tình đương nhiên cường hãn.
Độc Hạt Tử ở một bên ứng tiếng nói.
Từ lai lịch bọn họ đã tìm hiểu Diệp gia cơ bản.
Lăng Tiếu cũng không nghĩ tới Diệp Thủy Thanh và Vi Lâm Nghiệp lại là người của đại gia tộc.
Đương nhiên bọn người Lăng Tiếu xác thực là đại gia tộc, nhưng mà chỉ là gia tộc hơi lớn ở trung vực, cũng kém hơn thế lực lớn thật xa.
- Độc ưng cầm lệnh bài đi hỏi một chút, nói là tìm Diệp Thủy Thanh!
Lăng Tiếu ném lệnh bài Vi Lâm Nghiệp đưa trước đây cho độc ưng.
Độc ưng tiếp nhận lệnh bài sau đó đi qua cửa đại viện.
Lúc này đám người Trương Cơ cũng đi ra.
Độc ưng cho rằng đám người Trương Cơ là người của Diệp gia cho nên đi qua hỏi.
- Xin hỏi...
Hắn lời còn chưa nói hết thì Trương Cơ đẩy độc ưng ra.
- Đồ không có mắt cản đường bản thiếu gia.
Trương Cơ vừa rồi trong Diệp gia bị Diệp Lệnh Trùng cự tuyệt thì tức giận.
Hiện tại có người đi ra cản đường hắn thì hắn còn tưởng rằng là chó săn của Diệp gia cho nên ra tay không ít lực đạo.
Độc ưng không nghĩ tới hỏi cũng là tội, do không phòng ngừa nên lui ra sau mấy bước.
- Vì sao ngươi lại như vậy?
Độc ưng nhíu mày nói ra.
Là người thì có ba phần tức giận, mặc dù độc ưng chỉ là người hầu của Lăng Tiếu thì hắn cũng từng là người của dong binh đoàn, tính tình cũng không nhỏ, nhất là bây giờ thực lực tăng lên nên cũng chẳng sợ ai.
Đám người Trương Cơ dừng bước, vừa rồi ăn thiệt thòi, hiện tại lại có tiểu nhân vật nhảy nhỏ trước mặt, chẳng lẽ Diệp gia thật sự xem bọn họ không ra gì?
- Con mắt chó của ngươi nhìn cái gì, ta cứ như vậy, ngươi cắn ta đi? Ta hiện tại còn đánh ngươi đấy!
Trương Cơ nổi tính tình thiếu gia lên, hắn không nghĩ tới có nô tài chống đối mình.
Hắn tại Trương gia vẫn là tồn tại cao thượng, đến Kim Quyền Tông thì thành đệ tử chân truyền, tính tình có thể nói là càng ngày càng nóng nảy.
Hắn đi lên vung tát độc ưng một cái.
Độc ưng và Trương Cơ đều là Vương giai trung giai, tự nhiên không có khả năng bị Trương Cơ đánh.
Hắn lui ra sau hai bước, nhíu mày nói:
- Động thủ lần nữa thì đừng trách ta không khách khí.
Trương Cơ tức giận càng lớn, quát to:
- Ngươi cẩu nô tài là vật gì, không ngờ dám mạnh miệng, đáng đánh.
Trương Cơ lóe lên, một đạo kim quang đánh vào ngực độc ưng.
Độc ưng không có liều mạng với đối phương, lần nữa lui về phía sau vài bước, sau đó nhìn qua Lăng Tiếu.
Hắn rất muốn hoàn thủ, nhưng mà phải hỏi suy nghĩ của thiếu gia đã.
Nhưng mà thời điểm phân thần có một đấm đánh tới.
Độc ưng phản ứng hơi chậm một chút cho nên bị đánh vào vai.
Trương Cơ được lý không tha người, hét lớn một tiếng, hai đấm tỏa ra kim quang chói mắt dánh độc ưng.
Độc ưng đã có phòng bị cho nên Trương Cơ không thực hiện được, phong thuộc tính không ngừng lay động cho nên Trương Cơ chẳng chiếm được chút chỗ tốt nào.
Trong lòng Trương Cơ ngạc nhiên, nhưng mà hắn cũng không chịu thất bại, bởi vì hắn còn chưa dùng toàn lực.
Thời điểm Trương Cơ dùng toàn lực thì Lăng Tiếu mở miệng nói:
- Độc ưng không nên ném mặt mũi của bản thiếu gia.
Độc ưng chán động, khí thế tỏa ra toàn bộ.
Trương Cơ khinh thường nói:
- Đến đây đi, xem bản thiếu gia đánh ngươi thành bùn nhão đây.
Danh Sách Chương: