Mục lục
Thần Khống Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy lão phu an tâm!

Cát Đồ đáp một tiếng, lại nói tiếp:

- Lão phu còn có một chuyện muốn nhờ, hi vọng Tiểu Tiếu có thể đáp ứng ta?

- Đồ lão cứ nói, chỉ cần tiểu tử có thể làm được, nhất định hết sức đi làm.

Lăng Tiếu khẳng định nói.

- Hai mươi năm trước con ta gọi là Cát Tiêu Chấn là chân truyền đệ tử của Mộc Kỳ phong, năm đó hắn bất quá là 25 tuổi đã là cao giai Linh Sư, thiên phú của hắn ở tông môn cũng là cực kỳ hiếm thấy, chẳng qua sau đó hắn lại mạo muội tiến vào trong Huyết Ma lãnh thủ để lịch luyện, nói không đạt tới Vương giai thề không hồi tông, đáng tiếc, cũng không quay lại.

Trong mắt Cát Đồ hơi hiện lên hơi nước nhàn nhạt nói, tiếp đó còn nói:

- Cũng chính là sau khi con ta tiến vào trong Huyết Ma lãnh thổ hai năm, mẹ của Hân nhi liền ôm Hân nhi giao vào trong tay ta, liền đi rồi, mặc dù ta không biết con ta ở trogn Huyết Ma vực xảy ra chuyện gì, nhưng mà ta có một loại cảm giác, con ta sẽ không dễ dàng liền chết như vậy.

Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới nguyên lai phụ thân của Cát Bối Hân cũng chính là nhạc phụ tiện nghi của hắn, không chỉ là đồng môn với hắn, còn là sư huynh đệ cùng phong, quả nhiên là để cho Lăng Tiếu không nghĩ tới.

- Vậy ý của Đồ lão là?

Lăng Tiếu không rõ Cát Đồ nói cho hắn biết những chuyện này là vì cái gì.

- Ta là nghĩ... Nếu như... Nếu như ngươi có một ngày tiến vào Huyết Ma lãnh thổ mà nói, hi vọng ngươi giúp ta tìm chỗ hạ lạc của con ta.

Cát Đồ dùng giọng nói khẩn cầu nói.

- Đồ lão, ta muốn biết Huyết Ma lãnh thổ rốt cuộc là địa phương nào? Tại sao ngươi khẳng định ta nhất định sẽ đi đến đó?

Lăng Tiếu cảm thấy lẫn lộn hỏi.

Cát Đồ ngẩn người nhìn Lăng Tiếu, chợt nhẹ thở daifmoojt tiếng nói:

- Đợi ngươi trở lại tông môn ngươi sẽ biết, ngươi chỉ cần đáp ứng lão phu nếu có một ngày ngươi đi vào Huyết Ma lãnh thổ, nhất định giúp ta tìm con ta là được.

Lăng Tiếu nghi ngờ gật gật đầu, vì vậy không hề tiếp tục hỏi tới nữa.

Thời điểm Lăng Tiếu lần nữa trở về trong phòng, Cát Bối Hân cũng đã tỉnh lại.

Nàng mặc một thân lụa mỏng trắng thuần, trên mặt không có một tia phấn son trang điểm, da thịt hồng nhuận trắng noãn tản ra quang vựng thấu nhân, khiến nàng xinh đẹp không gì sánh được.

Nghĩ đến đem qua cùng buổi sáng trải qua hai lần thoải mái với Lăng Tiếu, y nhiên trở thành thiếu phụ chín mọng, làm cho người ta vô hạn nghĩ ngợi.

Lăng Tiếu không nhịn được khen nói:

- Hân nhi, ngươi thật đẹp!

Cát Bối Hân quở trách Lăng Tiếu một cái, nũng nịu nói:

- Chẳng lẽ người ta trước đây không đẹp sao?

- Không, ngươi một mực đều phi thường xinh đẹp, chẳng qua là hiện tại ngươi càng đẹp hơn rồi.

Lăng Tiếu đi tới trước mặt Cát Bối Hân, một chân quỳ xuống, cầm lấy tay nàng hôn nhẹ một cái.

Trong lòng của Cát Bối Hân như tràn đầy đường mật, ngọt đến nàng càng thêm kiều diễm rồi.

- Hân nhi, có hay không cảm thấy có cái gì không ổn?

Lăng Tiếu nhẹ giọng hỏi.

- Không có... Không có a, ta... Ta cảm thấy rất tốt.

Cát Bối Hân đầu tiên là ngạc nhiên một chút, tiếp đó dùng thanh âm giống như muỗi kêu hồi đáp.

Cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì, sắc mặt một mực hồng đến cổ.

Lăng Tiếu khẽ mỉm cười nói:

- Hân nhi ngươi nghĩ xa rồi, ta là nói thân thể của ngươi có cảm giác khác thường hay không, tỷ như... Ngươi bây giờ không phải là cảm thấy đặc biệt có khí lực?

Cát Bối Hân không thuận theo vỗ Lăng Tiếu một cái nói:

- Ngươi mới là nghĩ xa!

Tiếp đó nàng mới nói:

- Tiếu, thật đúng là bị ngươi nói đúng, từ... Từ khi ta và ngươi làm chuyện kia, ta... Ta cảm giác mình thật giống như rất có khí lực rồi.

- Đây là được rồi, Hân nhi, ngươi ngày hôm qua không phải nói là muốn tu luyện sao? Ngươi hiện tại đã là trung giai Huyền Giả rồi!

Lăng Tiếu nghiêm nghị nói.

- Trung giai Huyền Giả là cái gì?

Cát Bối Hân không giải thích được hỏi.

Nàng từ nhỏ đã bị tàn phế, vẫn ngốc ở trong phủ học tập cầm kỳ thi họa, lại chưa từng hiễu rõ kiến thức về phương diện tu luyện.

Cho nên Lăng Tiếu tốn không ít thời gian để giảng giải cho nàng về cấp bậc võ giả, tu luyện huyền kỹ, huyền công...

- Cái này đã hiểu chưa, hiện tại ngươi đã đánh tốt căn cwo tu luyện rồi.

Lăng Tiếu nói.

Cát Bối Hân gật đầu, lại lắc đầu nói:

- TIếu, ngươi nói bất kỳ võ giả nào cũng là từ người bình thường đến Võ Đồ, sau đó tới Huyền Giả... Ta trước kia cũng không có tu luyện qua, tại sao thoáng cái liền thăng thăng làm trung giai Huyền Giả rồi?

- Ha hả, đây chỉ có thể nói rõ ngươi so sánh với người khác thì may mắn hơn a.

Lăng Tiếu cười nói.

- Ngươi liền nói cho ta biết đây là vì sao?

Cát Bối Hân không thuận theo mà kéo cánh tay của Lăng Tiếu cầu khẩn nói.

- Thật muốn nói?

- Đúng vậy!

- Vậy nghe kỹ!

Lăng Tiếu nói một tiếng, liền ghé vào bên cạnh lỗ tai của Cát Bối Hân lén lút nói mấy câu.

- Bại hoại!

Sau khi Cát Bối Hân nghe xong, giận trách một tiếng, đem Lăng Tiếu đẩy ra, gương mặt càng thêm kiều diễm rồ, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái cũng có thể nhỏ máu.

Lăng Tiếu buông tay ra vô cùng vô tội nói:

- Không tin thì quên đi.

Chỉ chốc lát sau, Cát Bối Hân lần nữa thấp giọng hỏi:

- Tiếu, ngươi... Ngươi nói lầm chuyện kia, thật... Thật có thể gia tốc tu luyện?

- Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì!

Lăng Tiếu vô cùng nghiêm túc đáp.

- Vậy chúng ta...

Cát Bối Hân cúi đầu ngượng ngùng nói.

Song, nàng còn chưa nói hết, Lăng Tiếu đã đem nàng ném lên trên giường lớn rồi.

...

Lăng Tiếu ở trong phủ thành chủ chậm trễ hai ngày rốt cục cũng lên đường trở về tông môn rồi.

Trong hai ngày ngắn ngủi, hắn lại đạt đến trung giai Linh Sư đỉnh phong, tin tưởng không đến một tháng, đột phá đến cao giai Linh Sư không là vấn đề.

Đây là cự đại thu hoạch khi cùng Cát Bối Hân liên tục hai ngày hai đêm "tham khảo nhân sinh".

Lăng Tiếu nếu như không phải vội vàng chạy về tông môn, hắn lại kiên trì mấy ngày nữa, chỉ sợ hắn thật có thể trực tiếp đột phá đến cao giai Linh Sư, mà Cát Bối Hân khẳng định có thể trở thành Huyền Sĩ giai, mà không phải là cao giai Huyền Sĩ như hiện tại.

Nếu để cho người khác biết Lăng Tiếu đột phá trung giai Linh Sư còn chưa tới nửa năm lại lần nữa tiếp tục muốn đột phá mà nói, chỉ sợ mọi người đều phải đố kỵ cùng điên cuồng.

Người khác tân tân khổ khổ cố gắng hơn mười năm còn không nhất định đạt tới Linh Sư giai, hiện tại tốc độ tấn chức của người trẻ tuổi này lại giống như ngồi trên hỏa tiễn, ddieuf này có thể không khiến cho nguwofi ta đố kỵ, tự ti sao?

- Đầu tiên là trở về Dược phong đã, hay là trực tiếp tới Mộc Kỳ phong?

Lăng Tiếu đi tới trước tông môn liền do dự mà nghĩ.

Ngày hôm trước hắn gõ Liễu Đông, biết mình đã không còn là đệ tử của Dược Thân, trở về Dược phong tựa hồ không ổn, nhưng mà cứ như vậy rời đi lại không cam lòng. Nghĩ đến hắn đường đường là Tứ phẩm Luyện dược sư, thiên phú là thiên tài trong vạn người không có một, cư nhiên bị người khác trục xuất sơn phong, đây là chuyện mất mặt cỡ nào a.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK