Nhưng mà khi nhìn thấy Lăng Tiếu đồng dạng đi tới Trung vực, một điểm vui mừng kia của các nàng liền biến mất không còn rồi.
Bọn họ mặc dù nhìn không thấu tu vi hiện tại của Lăng Tiếu, nhưng mà chỉ dựa vào tọa kỵ của hắn liền để cho bọn họ cảm thấy nhìn lên.
Thất giai Lang Vương a, bất kể là ở địa phương nào đều là tồn tại vô cùng cường đại, cơ hồ có thể dựa vào nó đi diệt sát thất phẩm lục phẩm tông môn bình thường rồi.
- Các ngươi cũng chớ gấp, đợi có rảnh rỗi ta cùng các ngươi đi kiếm hai đầu thất giai linh thú, để chúng nó làm hộ thân linh thú của các ngươi đi.
Lăng Tiếu cho là nhị nữ hâm mộ, lập tức chịu trách nhiệm nói.
Lấy thực lực hôm nay của hắn, muốn hàng phục thất giai linh thú đã không tính là khó rồi.
- Lăng Tiếu, vậy thực lực bây giờ của ngươi là gì?
Vũ Mị Nương bình tĩnh trở lại hỏi.
Ngọc Liệt Diễm cũng là một ánh mắt mong đợi nhìn Lăng Tiếu, chờ đợi hắn trả lời.
- Ách... Đây không nói có được hay không?
Lăng Tiếu nhẹ vỗ một cái sau đầu nói.
- Không được!
Nhị nữ nhất trí nói.
- Được rồi, nói ra các ngươi cũng đừng bị đả kích thì mới tốt!
Lăng Tiếu cười mỉm nói, tiếp theo hắn mới nói:
- Thực lực của ta coi như là Thiên Tôn đi!
- Thiên... Thiên Tôn!
Nhị nữ đều là kinh ngạc, ở trong lòng nhấc lên một phiến kinh đào hải lãng.
Hôm nay Lăng Tiếu mới bao nhiêu, cũng còn chưa tới ba mươi tuổi đi, so sánh với nhị nữ còn muốn nhỏ hai hai ba tuổi, lại đã so sánh với nhị nữ cao hơn một cái đại giai vị, chênh lệch này là vô cùng xa a!
Lăng Tiếu không muốn ở trên đề tài này dây dưa, lập tức chuyển đề tài nói:
- Đúng rồi, các ngươi đều nói một chút vì sao sẽ đi tới Trung vực, hơn nữa còn thiếu chút... Bị tên gia hỏa xấu xa kia bắt được?
- Còn không phải đều là vì tên vô lại nhà ngươi sao!
Ngọc Liệt Diễm trước tiên ứng nói.
Lăng Tiếu sờ sờ mũi, bày ra một vẻ mặt vô tội.
Nhớ đến hắn lúc đó trở lại Tử Thiên tông, Ngọc Liệt Diễm cùng Băng Nhược Thủy đều nhất tề biến mất rồi, không nghĩ đến sau khi tới Trung vực lại là gặp được.
Nghĩ đến duyên phận của một hỏa một băng này đã là do thiên định rồi!
Lăng Tiếu không khỏi đang suy nghĩ, hắn còn có thể tìm được người yêu thương nhất trong lòng hắn hay không a?
Sáu người hai thú cùng nhau hướng về Đào thành đi tới, Ngọc Liệt Diễm cũng bắt đầu nói ra nàng như thế nào đi tới Trung vực, cùng ngay cả như thế nào bị bắt giữ nhất nhất nói ra.
Sau khi nghe xong, Lăng Tiếu không nhịn được nhẹ nắm vai của nàng nói:
- Những năm này khổ cực ngươi rồi, sau này ngươi liền ở bên cạnh ta đi, không ai lại có thể khi phụ ngươi!
Ngọc Liệt Diễm nghe lời này, trái tim dị thường thỏa mãn, nàng đem đầu nhẹ tựa vào trên vai của Lăng Tiếu, trên khuôn mặt là nụ cười hết sức hạnh phúc, nhiều năm kiên trì cuối cùng là tu thành chính quả rồi.
Vũ Mị Nương ở một bên là có chút ý hâm mộ, nàng đem khuôn mặt ngoảnh sang một bên, trong lòng rất là mê mang.
Nàng cùng Lăng Tiếu cũng không tính là quá quen biết, lúc đó ở trong bí cảnh Lăng Tiếu đại phóng dị thải, còn là dãn đến nàng quan sát rồi, chỉ là nàng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ đột nhiên phát sinh quan hệ mất thiết như vậy cùng Lăng Tiếu.
Không thể không nói nhân sinh tham thảo giữa nam nữ là dễ dàng phát sinh tình cảm nhất, hơn nữa thân nàng đã là của hắn, càng thêm vừa ý trinh khiết.
Huống hồ vài ngày này nàng cũng là triệt để bị thể phách cường hãn kia của Lăng Tiếu chinh phục.
Lại thêm Lăng Tiếu đã không còn như lúc xưa, hắn không chỉ có khuôn mặt anh tuấn mị lực, càng phát tán ra một cỗ bá giả chi khí cường đại, mị lực của nam tử triển hiện không nghi ngờ, trái tim của nàng ở trong lúc bất tri bất giác đã là bị bắt giữ rồi.
Bây giờ thấy Lăng Tiếu đối với sư muội nàng tốt như vậy, thân thiết như vậy, trong lòng ít nhiều cảm thấy có chút không thăng bằng.
Bỗng dưng, bả vai của nàng bị một cái thủ cưởng trầm trọng kéo đến, tiếp theo cả người nàng bị kéo về phía sau rồi, cuối cùng tựa sát vào lồng ngưc rộng rãi của Lăng Tiếu.
- Ngươi muốn làm gì!
Vũ Mị Nương nhẹ nhàng tránh né một chút nói.
- Sau này ngươi cùng sư muội đều là người của ta!
Lăng Tiếu mang theo giọng nói chân thật đáng tin nói.
- Ai là người của ngươi á!
Vũ Mị Nương hiện lên khuôn mặt phiếm hồng thấp giọng nói, trái tim không khỏi nhảy lên rất nhanh, một cỗ cảm giác ngọt ngào đánh vào toàn thân tâm.
- Chúng ta đều thành thật tương đối rồi, ngươi cũng không thể chối cãi a, bất quá ngươi nếu nhìn ta không tốt, muốn đi tìm nam nhân khác ta sẽ không để ý đấy!
Lăng Tiếu mang theo vài phần bại hoại cười nói.
- Ai muốn đi tìm nam nhân khác!
Vũ Mị Nương mang theo vài phần lo lắng nói.
- Ha hả, sư tỷ ngươi bị hắn lừa rồi, hắn sẽ dung nhẫn mà bị cắm sừng sao!
Ngọc Liệt Diễm ở một bên che miệng cười nhẹ nói.
- Thật là một cái người xấu!
Vũ Mị Nương nhìn khuôn mặt cười cười của Lăng Tiếu, e thẹn cắn lên cánh tay của hắn.
- Ai nha! Các ngươi đều là thuộc về loài chó rồi a!
Lăng Tiếu quái khiếu một tiếng kêu đau.
Đào thành, là thành trì trực thuộc thuộc về Đào Tình cốc, chỗ này lấy yên hoa chi địa mà nổi tiếng Trung vực.
Lui tới chỗ này đa số đều là một ít văn nhân tao khách, vũ giả vui vẻ đối ẩm chiếm đa số.
Bên trong thành trì có rất nhiều kỹ viện đều thuộc về sản nghiệp của Đào Tình cốc, mà ở ngoài thành còn có một cái hồ, phía trên lại càng cung cấp thuyền phường để các loại người văn nhã hỉ tụng tầm hoan tác nhạc.
Đám người Lăng Tiếu tới phía trước cái hồ này đã đem linh thú thu vào, khí tức cũng bắt đầu thu liễm, thong thả đi ở bờ hồ, hưởng thụ thanh tĩnh khó có được.
Vốn Lăng Tiếu muốn sớm một chút trở về Phong Vân thành, chỉ là nhìn trên hồ này náo nhiệt bất phàm cho nên đặc biệt đi xem một chút.
Hơn nữa nghe Ngọc Liệt Diễm cùng Vũ Mị Nương giới thiệu, chỗ này là một chỗ kiếm tiền trọng yếu nhất của Đào Tình cốc.
Lăng Tiếu cũng mang theo thái độ học tập, xem một chút Phong Vân thành đến lúc đó có thể học tập nhân gia một chút hay không, chuẩn bị một chỗ giống như Yên hoa chi địa, cung cấp cho những dong binh hoặc tán tu kia hàng năm ở Tử vong sơn mạch liệp sát linh thú tầm hoan tác nhạc, chắc hẳn cũng là một chỗ thu nhập lớn a.
- Thuyền phường ở bên trong hồ này còn thật không ít, thuê mỗi cái không biết bao nhiêu huyền tinh?
Lăng Tiếu mở ra mỹ nhân phiến, giống như là huề mỹ xuất du, hiển lộ ra ý thật là tiêu sái.
Ngọc Liệt Diễm từ bên cạnh ứng nói:
- Nghe nói là mỗi chiếc mỗi ngày một trăm trung phẩm huyền tinh đi, hơn nữa xem thuyền phường lớn nhỏ thì giá cả cũng không giống nhau, mà tư sắc của cô nương ở trên thuyền phường cũng không đồng nhất, cho nên tiền thù lao thu lấy cũng không giống nhau.
Danh Sách Chương: