Không ai phát giác hắn xuất hiện, giống như hắn sớm ở chỗ này, cực kỳ hòa hợp tự nhiên.
Nhìn thấy Phong Vân Thành biến chuyển từng ngày, nội tâm của Lăng Tiếu vô cùng địa thỏa mãn!
Đây là thành trì do hắn sáng tạo, là con dân lãnh địa của hắn, trong nội tâm tự đáy lòng hy vọng bọn họ có thể ở đây an cư lạc nghiệp.
Người lai vãng đi lại nhìn thấy Lăng Tiếu, con mắt hiện ra thần thái không dám tin.
Bọn họ giống như nhìn thấy người trong truyền thuyết, đó là thành chủ đầu tiên của Phong Vân Thành.
Đáng tiếc trong nháy mắt người nọ đã biến mất trước mặt bọn họ!
Không bao lâu, trong một góc quán rượu của Phong Vân Thành có một nam nhân mang đấu bồng che mặt.
Nam tử này nhìn qua quỷ dị, bất luận kẻ nào muốn xuyên thấu qua đấu bồng thấy rõ gương mặt của hắn cũng không được, giống như gặp sương mù vậy.
Lúc này một người đi vào trong quán rượu khiến người trong quán rượu chú ý, đồng thời đứng lên khom người hành lễ.
Không ít người nhiệt tình nịnh hót người nọ.
- Lưu lão đến, hôm nay lại nghe được chuyện cũ của Tiếu đế đại nhân, thật quá tốt!
- Lưu lão mỗi tháng sẽ tới đây kể chuyện Tiếu đế đại nhân, cũng không biết hắn nói thật hay giả, ta nghi hắn khoác lác.
- Huynh đệ cũng không thể nói lung tung, Lưu lão nhìn thì bình thường, nhưng khả năng chính là cao thủ che dấu tu vị, bằng không hắn mỗi lần tới nói câu chuyện thì sao không thấy quản sự của quán rượu ra ngăn cản?.
- Điều này cũng đúng, không biết Lưu công hôm nay sẽ kể cái gì, ta không hy vọng xa vời có thể đi theo tùy tùng Tiếu đế, nếu có thể gia nhập Tiếu Ngạo Cung cũng thỏa mãn!
- Lưu công đến ngồi ở đây, mau mang rượu thịt ra, cho Lưu công kể truyền thuyết của Tiếu đế.
Người tới là lão giả tóc bạc, tuy hắn nhìn qua thì tuổi chừng thất tuần, nhưng mà ánh mắt thu liễm, bước chân trầm ổn, khí khái bất phàm, hiển nhiên thực lực phi phàm.
Trên mặt hắn tươi cười hiền lành, gặp ai cũng cười nhưng không có chút dối trá nào cả.
Lưu công ngồi vào vị trí trung ương nhất.
- Ha ha, xem ra tất cả mọi người không chê lão già lọm khọm như ta, vậy hôm nay ta sẽ kể thêm một đoạn, nhưng mà phải uống rượu nhuận giọng đã.
- Lưu lão ngươi cứ việc uống, chúng ta chờ được!
Một người nói.
Những người khác cũng đồng ý..
Lưu công uống một chén rượu xong, mới nhìn qua mọi người cười nói:
- Lại nói năm đó ta đi theo Tiếu đế, hắn chỉ có tu vị bán đế nhưng thực lực tương đương ta, nhưng mà ta dừng bước ở cảnh giới này cr ngàn năm, mà Tiếu đế chỉ vừa đột phá, nhưng mà hắn đánh ba bán đế chúng ta như hoa rơi nước chảy, lão Lưu ta tiếp ba chiêu của Tiếu đế, nhưng chớ xem thường ba chiêu này, hai lão gia hỏa kia còn không ngăn được một chiêu đấy, Tiếu đế xem lão Lưu ta có chút tác dụng, đã nói ‘ ngươi rất không tồi, ta có cực phẩm Huyền Đế đan, ngươi đi theo tùy tùng ta, ta sẽ trợ giúp ngươi thành Huyền Đế ’, lúc ấy Tiếu đế mới bao nhiêu, nhưng mà mới qua ba mươi tuổi thôi, lão Lưu ta lần đầu tiên là kinh ngạc khí thế vương giả của Tiếu đế, sau đó ta đi theo Tiếu đế chinh chiến bát phương...
Lưu công nói chuyện nhẹ nhàng chậm chạp có độ, nhưng mà lại to rõ truyền vào lòng người, khiến cho mọi người nhớ rõ trong lòng.
Người ở đây nghe rất say mê, cơ hồ là khó có thể ước chế được!
Chỉ có Lăng Tiếu ngồi trong góc cười cười, trong lòng của hắn nói thầm:
- Lưu lão này thổi bay cả chín con trâu đây.
Hắn nhìn qua Lưu công đang nói chuyện, một đạo khí lực vô hình truyền lời này vào tai Lưu công!
Lưu công biến sắc, như lâm đại địch nhìn qua Lăng Tiếu.
Ngay sau đó ánh mắt của hắn co rút nhanh, thất thố nói:
- Cung chủ!
Thời điểm giọng của hắn vang lên, Lăng Tiếu biến mất trong quán rượu.
Lưu công lập tức đứng lên, tu vị Huyền Đế đỉnh phong của hắn bắn ra, ngươi bốn phía chấn động!
Sau một khắc Lưu công như nổi điên bay ra ngoài cửa, tốc độ kia khiến người ta tặc lưỡi không thôi.
- Lưu... Lưu công hắn thật sự có tu vị Huyền Đế, cái này... Điều này sao có thể!
- Xem ra Lưu công đúng là cao thủ thâm tàng bất lộ, khả năng hắn là thái thượng trưởng lão của Tiếu Ngạo Cung, thực sự đi theo Tiếu đế.
Mọi người lúc này mới phát hiện Lưu công kể chuyện cho bọn họ thật sự là người của Ngạo Cung người, hơn nữa còn là cường giả Huyền Đế, mỗi người đều bỏ qua cơ hội kết gao, trên mặt mang theo tiếc nuối!
Huyền Đế tại trung vực là cường giả đỉnh cấp, Thánh giả không xuất ra, bọn họ đủ tung hoành trung vực!
Vũ Trạch sơn mạch, trên đỉnh núi cao, một đạo nhân ảnh đứng trên đỉnh cao nhất, từng cơn gió thổi qua vẫn bất động.
Một hồi lâu về sau, ở phương xa có một đạo nhân ảnh bay tới.
Người này chính là Lưu công, chỉ thấy hắn vẻ mặt kích động nhìn qua người trẻ tuổi, hắn quỳ xuống và nói:
- Lưu Quần bái kiến cung chủ!
Lúc hắn quỳ xuống thì có một đạo lực lượng vô hình ngăn hắn lại.
Lăng Tiếu xoay người cười nhạt nói:
- Lưu lão từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Lưu công chính là tùy tùng Lưu Quần của Lăng Tiếu không thể nghi ngờ!
Lúc trước Lưu Quần chỉ có tu vị bán đế, về sau đạt được cực phẩm Huyền Đế nên tiến vào Huyền Đế thấp giai!
Hắn vốn tưởng rằng suốt đời này chỉ dừng ở đây, nhưng mà Lăng Tiếu lần trước trở về trung vực lại cho hắn một đám linh tài cao cấp hiếm thấy, giúp tu vị của hắn hiện tại là Huyền Đế đỉnh phong.
Lưu Quần đi theo Lăng Tiếu nhiều năm, đã từng chiến đấu với nhiều thế lực, hắn cơ hồ sắp vẫn lạc, nếu không phải Lăng Tiếu lợi dụng rất nhiều tài liệu hiếm có trợ giúp, hắn đã sớm chết rồi.
Hắn tôn sùng Lăng Tiếu không ai bằng đuọc.
Có thể nói Lưu Quần trung thành nhất trong dòng chính tùy tùng của Lăng Tiếu!
Lưu Quần kích động nhìn qua tướng mạo của Lăng Tiếu không có chút biến hóa, mắt già chảy nước mắt.
- Lão Lưu ta có thể gặp lại cung chủ quay về, đã thỏa mãn rồi.
Lăng Tiếu đi tới bên người Lưu Quần khẽ thở dài, nói:
- Lưu lão ngươi không cần như thế, giống như sinh ly tử biệt vậy.
Hắn dừng một chút và nói:
- Những năm này khổ ngươi, lần này cùng ta đi Thiên Vực a, tu vị Huyền Đế quá yếu, nếu ngươi theo ta, bổn cung lo nổi.
Lưu Quần cảm nhận được tính tình của Lăng Tiếu không có biến hóa, lúc này gật đầu, nói:
- Đa tạ cung chủ!
Hôm nay Tiếu Ngạo Cung đã có nhiều người đi theo hắn, căn cơ đã vững vàng, hắn rời đi cũng không sao.
- Ngươi đã đạt tới biên giới đột phá, nhưng đây không phải nơi đột phá tốt nhất, đợi ta quay về Thiên Vực, ngươi lại đột phá Thánh giả cũng không muộn!
Lăng Tiếu lại nói.
Lưu Quần thân thể run rẩy vài cái, trong lòng kích động!
Hắn vốn tưởng rằng kiếp nầy không thể tới Thánh giả, thế nhưng mà Lăng Tiếu nói như vậy thì nội tâm của hắn đại định!
Hắn chưa bao giờ thấy cung chủ nói lung tung, chuyện hắn đột phá Thánh đã chắc chắn rồi.
Lăng Tiếu cùng Lưu Quần gặp một mặt, quay về trong môn xử lý công việc, đợi đến khi hắn quay về Thiên Vực thì dẫn hắn đi cùng.
Đồng thời Lăng Tiếu cũng bảo Lưu Quần tạm thời chớ kinh động người khác trong nội cung, miễn cho nói hắn lão cung chủ trở về không gặp bọn họ, chuyện này thật sự nói không qua.
Danh Sách Chương: