Hàn Ngữ Phong cùng Cảnh nhi ở một bên xem tặng vật của Lý Huyền Băng.
‘Hàn cô nương, đây là quần áo Vương gia cho ngươi để thay.’ Xuân Vũ hai tay đang cầm một bộ quần áo màu tím nhạt phía trên còn có một cây trâm cài tóc hình con bướm.
‘Thay quần áo làm gì?’ Hàn Ngữ Phong sửng sốt đứng dậy, lập tức bị bộ quần áo xinh đẹp trước mắt hấp dẫn, lụa mỏng mềm mại xa hoa.
‘Hàn cô nương mau thay đi, đừng để Vương gia chờ.’ Xuân Vũ thúc giục nàng.
‘Xuân Vũ, ngươi có biết Vương gia muốn ta thay đồ để làm gì không?’ Hàn Ngữ Phong một bên thay quần áo, một bên kỳ quái hỏi.
‘Không biết, mau ngồi xuống, ta giúp ngươi chải đầu.’ Xuân Vũ kéo nàng ngồi xuống.
Hàn Ngữ Phong tùy ý nàng thay đổi cho mình.
‘Trời ơi, Hàn cô nương thật sự hoàn mỹ.’ Mặc xong đồ, Xuân Vũ nhìn nàng than một tiếng sợ hãi.
Hàn Ngữ Phong nhìn gương đồng, chính mình cũng không tin được, đây là mình sao?
Một thân áo hoa màu tím nhạt, khoác ngoài là sa y màu trắng mỏng manh làm lộ ra đường cong duyên dáng từ cổ đến xương quai xanh, tà váy như hoa vờn dưới trăng, nhẹ nhàng lay động khiến cho dáng đi càng thêm ung dung, ôn nhu.Mái tóc dài đen nhánh được dây buộc gọn lại ở phía sau và được cài thêm cây trâm hình con bướm, một vài lọn tóc được xõa ra rơi xuống trước ngực nàng làm cho nhan sắc càng thêm kiều diễm, hai gò má được tô hồng như đóa hoa mềm mại đáng yêu, cả người nàng lúc thì như con bướm nhỏ chập chờn bay trong gió, lúc thì lại giống như một khối băng thanh khiết, lạnh lùng.
‘Đi thôi, Hàn cô nương, Vương gia đang chờ.’ Xuân Vũ kéo Hàn Ngữ Phong đang ngẩn người đích đi đến phòng chính.
Nhìn Hàn Ngữ Phong xuất hiện trước mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, hắn biết răng con bướm chu sai này rất thích hợp với nàng.
‘Đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng, che dấu tâm tư nhất thời ngơ ngác của mình.
‘Đi đâu?’
‘Hoàng cung.’
‘Cái gì?’ Hoàng cung, Hàn Ngữ Phong sửng sốt. Hắn muốn dẫn mình đến hoàng cung, nàng bèn dừng cước bộ hỏi hắn: ‘Vì sao lại muốn dẫn ta đi? Ta có thể không đi được không?’
‘Không thể, bởi vì ngươi là Vương phi của ta. Cho nên bổn vương phải dẫn ngươi đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi liền cự tuyệt, kéo tay nàng đi ra ngoài, hôm nay chính là hắn cố ý đưa nàng đi.
Hàn Ngữ Phong cứ như vậy bị hắn cường tạo kéo lên xe ngựa, có chút tức giận nhìn hắn: ‘Vì sao phải đến hoàng cung?’
‘Bởi vì hoàng cung hôm nay có yến hội.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thản nhiên nói.
Đưa Hàn Ngữ Phong tiến vào yến hội, ngay thời khắc Lý Huyền Băng liền phát hiện ra nàng, ánh mắt liền không thể rời khỏi. Hôm nay nàng thật đẹp.
Hàn Ngữ Phong lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, đối với mỗi người vấn an, nàng chỉ mỉm cười thăm hỏi. Tư Mã Tuấn Lỗi thì nói chuyện cùng người khác. Nàng biết Tư Mã Tuấn Lỗi muốn nói cho người khác biết địa vị và thân thế của nàng, có phải hắn đang cao hứng hay không?
‘Ngữ Phong hôm nay thật đẹp, Tuấn Lỗi thật có phúc khí.’ Tư Mã Tuấn Dật đi tới, tà mị tươi cười như trước.
‘Vương gia, ngươi phúc khí cũng tốt, công chúa rất đáng yêu.’ Hàn Ngữ Phong cười cười nói.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi ở trong sao, báo hại ta đi tìm mãi.’ Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, Lý Huyền Tuyết cũng đã ở ngay bên cạnh.
‘Công chúa hảo.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu chào hỏi.
‘Oa. Ngữ Phong, ngươi thật xinh đẹp, đi với ta đi.’ Lý Huyền Tuyết kinh ngạc một tiếng, không phân trần vội kéo nàng bước đi, cũng không để ý đến Tư Mã Tuấn Dật bên cạnh.
‘Công chúa, ngươi dẫn ta đi đâu?; Hàn Ngữ Phong không thể không đi theo nàng, bởi vì công chúa có võ công nên khí lực rất lớn.
‘Tới rồi, hoàng huynh, ta đem Ngữ Phong đến. Ngươi phải nắm chắc cơ hội nha.’ nói xong, Lý Huyền Tuyết đã kéo nàng đến trước mặt Lý Huyền Băng.
‘Lý Vương gia, xin chào.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng thi lễ, đây là lễ nghi gặp mặt mà nàng phải làm.
‘Ngữ Phong, ngươi hôm nay rất đẹp.’ Lý Huyền Băng lại nhìn nàng đột nhiên nói. Mâu trung mang theo mấy phần ôn nhu.
Hàn Ngữ Phong sửng sốt: ‘Cám ơn.’ Vì sao hôm nay ai nhìn thấy nàng đều nói những lời này.
Tư Mã Tuấn Lỗi tuy rằng đang nói chuyện với người khác, nhưng ánh mắt cùng tâm tư đều đặt trên thân thể nàng, thấy nàng bị công chúa kéo đến bên Lý Huyền Băng, hắn lập tức chạy đến giữ chặt tay nàng: ‘Trở về.’
Bị kéo quay về chỗ cũ, Hàn Ngữ Phong có chút tức giận nhìn hắn. Đúng lúc này.
‘Hoàng Thượng giá lâm.’ Trong cung, thái giám hô to một tiếng.
Đại sảnh lập tức tĩnh lặng, mọi người nhất loạt quỳ xuống: ‘Ngô hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.’
‘Bình thân, mọi người mời ngồi.’ Hoàng Thượng thanh âm trẻ trung mang theo uy nghiêm thần thánh không thể xâm phạm.
Tất cả mọi người trở lại chỗ ngồi của mình, đương nhiên Hàn Ngữ Phong ngồi cùng Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Hoàng huynh, nàng chính là Hàn Ngữ Phong?’ Hoàng Thượng liếc mắt một cái, phát hiện nàng ngồi bên cạnh Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Tội thần dân nữ Hàn Ngữ Phong tham kiến Hoàng Thượng.’ Nghe mình được hỏi, Hàn Ngữ Phong vội vàng đứng dậy quỳ lạy.
‘Miễn lễ, đứng lên đi, hoàng huynh cố ý muốn lập ngươi làm Vương phi, không hiểu ngươi có sức quyến rũ gì có thể làm cho hoàng huynh lãnh huyết của trẫm động tình.’ Hoàng Thượng tựa hồ đối nàng rất hứng thú.
Hàn Ngữ Phong đứng dậy, xấu hổ đứng đó, không biết nên trả lời Hoàng thượng như thế nào.
‘Hoàng Thượng, ngươi hỏi như vậy, người ta chỉ là người yếu đuối, sao dám trả lời? Hàn Ngữ Phong, ngươi trước tiên lui xuống đi.’ Ngồi bên cạnh Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương ra tiếng giải vây.
‘Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng hậu nương nương.’ Hàn Ngữ Phong lui trở lại chỗ cũ.
Ngồi bên kia Hoàng Thượng, Thần phi nhìn Hàn Ngữ Phong vẻ mặt không cười, nàng từng muốn Hoàng Thượng gả muội muội cho Tư Mã Tuấn Lỗi làm Vương phi, ai ngờ hắn liền cự tuyệt, hiện tại ngược lại muốn kết hôn với con gái của tội thần.
‘Hoàng Thượng, Hàn cô nương quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thư họa nhất định cũng phi thường, chi bằng để nàng bộc lộ chút sở trường, cũng là để thần thiếp được mở rộng tầm mắt.’ Thần phi thanh âm tà mị, mềm mại không xương, nàng muốn Hàn Ngữ Phong xấu mặt trước mọi người để giải tỏa bức xúc trong lòng.
‘Hảo Thần phi, đề nghị này không tồi, ta nghĩ hoàng huynh cũng không để ý. Hàn Ngữ Phong ngươi có bằng lòng hay không?’ Hoàng Thượng hỏi lấy lệ.
Nàng có thể cự tuyệt sao? Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi bên cạnh, hắn tựa hồ so với Hoàng Thượng còn chờ mong hơn.
Nhẹ nhàng tiêu sái đến giữa phòng, nàng thi lễ rồi nói: ‘Hoàng Thượng có thể mang cho ta một cây đàn không?’
‘Đương nhiên có thể, người đâu đem đàn lại đây.’ Hoàng Thượng giương giọng phân phó nói.
======