Ngoài cửa lại không có thanh âm
‘Châu nhi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nghi hoặc kêu lên, đứng dậy đi về phía cửa.
Xuân Vũ đứng ở cửa nhỏ giọng thưa: ‘Châu nhi cô nương đã di rồi.’
Tư Mã Tuấn Lỗi quay đầu lại nhìn Hàn Ngữ Phong, không nói lời nào liền xoay người bước đi
Châu nhi vẫn chưa đi xa, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa bước ra khỏi Lục Bình uyển đã thấy một bóng dáng đơn bạc mảnh mai đập vào mắt..
‘Châu nhi.’
‘Vương gia.’Châu nhi chậm rãi xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thương cảm u buồn.
‘Châu nhi ngươi làm sao vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi khẽ nhíu mày, vì sao bộ dáng của nàng lại bi thương như vậy?
‘Vương gia lần này Châu nhi thật sự phải đi.’ Châu nhi nhấc mi ngước nhìn hắn, trên đỉnh núi Phượng Hoàng hắn đã làm cho trái tim nàng trở nên băng giá, đã hoàn toàn không còn hi vọng nữa.
‘Châu nhi vì sao nhất định phải đi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hoang mang, hoàn toàn không hiểu được tâm tư của nàng.
‘Vương gia còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ngươi đã nói gì với ta hay không? Ngươi nói, ngươi nhất định chăm sóc ta thật tốt, làm cho ta không lo đến cơm ăn áo mặc, ngay tại thời điểm đó ta đã yêu thích ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ cưới ta, tuy rằng ta biết như thế là si tâm vọng tưởng, nhưng mỗi ngày ta đều hi vọng.’ Châu nhi nhìn vào đôi mắt đen của hắn, nàng có thể đi nhưng nàng muốn hắn phải hiểu được lòng mình.
‘Châu nhi, hiện tại bổn vương vẫn chăm sóc ngươi thật tốt, có gì không giống như trước sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút không hiểu, vì sao hắn không cưới nàng thì nàng nhất định phải rời đi.
‘Đó không phải là vấn đề, Vương gia có nhớ rõ Vương gia từng nói muốn thành thân với ta không?’ Châu nhi nâng mày nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi cả người sửng sốt, đúng là hắn có nói qua, nhưng là……..
Châu nhi hạ thấp mắt, tiếp tục nói: ‘Hiện tại Vương gia muốn thành thân với Hàn cô nương, Châu nhi làm sao còn có thể ở tại chỗ này? Châu nhi không có cách nào đối mặt với sự chỉ trỏ của người khác, Châu nhi cũng không có biện pháp gì để không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy Vương gia cùng Hàn Ngữ Phong ân ân ái ái.’
‘Châu nhi…….’ Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút hối lỗi, dù sao cũng do bản thân nhất thời lỗ mãng, không chịu lo lắng chu toàn, thật không ngờ đã làm cho tâm tình của nàng trở nên phức tạp như vậy.
‘Vương gia không cần phải nói, Châu nhi đều hiểu được mà, ta còn muốn cảm ơn Tiểu Vân phu nhân đã làm cho ta hoàn toàn hiểu được một chuyện, trên đỉnh núi Phượng Hoàng ngươi không để ý đến sinh tử liền phi thân xuống sườn núi, ta đã hiểu được đây chính là lúc ta nên rời đi.’ Châu nhi nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn, trong đôi mắt đẹp có hâm mộ, có bi thương.
Tư Mã Tuấn Lỗi hé miệng nhưng không nói, sắc mặt có vài phần thâm trầm làm cho người ta nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì?
Đang trong lúc hắn đang trầm mặc thì có một giọng nói mềm nhẹ nhưng kiên định đột nhiên vang lên.
‘Châu nhi cô nương, ngươi không thể đi. Vương gia sẽ cưới ngươi.’
Hàn Ngữ Phong từ cửa Lục Bình uyển bước ra, hướng về phía bọn họ đi tới.
Châu nhi vẻ mặt chăm chú nhìn nàng, không rõ vì cái gì nàng lại nói như vậy?
Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen bán mị, nàng đi ra làm cái gì? Hắn cưới ai, nàng có quyền định đoạt sao?
‘Châu nhi, thân thể của ngươi không tốt, nếu lẻ loi một mình rời khỏi vương phủ ngươi làm sao sống được?’ Hàn Ngữ Phong nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt, bi thương của nàng, tuy rằng ở trên đỉnh núi Tiểu Vân nói nàng giết Yêu Liên làm cho trong lòng nàng có chút ngăn cách đối với Châu nhi, nhưng là không có chứng cớ cho nên nàng vẫn nguyện ý tin tưởng Châu nhi là thật sự trong sạch.
‘Cám ơn ngươi, Hàn cô nương, tâm ý này của ngươi Châu nhi xin nhận, ngươi không cần lo lắng chuyện Vương gia có cưới Châu nhi hay không, Châu nhi vẫn là rời đi vương phủ thì tốt hơn.’ Trong đôi mắt đẹp của Châu nhi chứa đầy nước mắt làm cho người ta cảm động.
‘Vương gia, ngươi hẳn biết đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi từng đáp ứng cưới Châu nhi thì ngươi phải Châu nhi, không phải sao?’ Hàn Ngữ Phong giọng điệu kiên định nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, nàng vốn không muốn gả cho hắn.
Trong con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi cháy lên ngọn lửa âm u, thật khó phân biệt lúc này hắn đang nghĩ gì? Nữ nhân chết tiệt, nàng nói như vậy là có ý gì chứ?
‘Hàn cô nương, vậy còn ngươi, Vương gia cũng nói muốn cưới ngươi, không phải cũng nên nhất ngôn cửu đỉnh hay sao?’ Châu nhi mắt đẹp đảo nhanh, không biết lời nói của nàng có chân thật hay không?
Hàn Ngữ Phong sửng sốt nói: ‘Phàm là chuyện gì cũng có trước có sau, nếu trước tiên Vương gia nói sẽ cưới ngươi thì ta đây tự nhiên sẽ không có ý nghĩa.’
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đùa đủ chưa?’ Con ngươi đen của Tư Mã Tuấn Lỗi tóe lửa bắn về phía nàng, nàng như vậy đã muốn hắn cưới người khác.
‘Đùa? Vương gia cho rằng ta đang đùa sao? Ta không có, ta là thiệt tình.’ Ánh mắt Hàn Ngữ Phong không hề dao động, yên lặng chống lại ánh mắt sắc bén lãnh liệt của hắn, chỉ cần hắn cưới Châu nhi vậy thì bản thân không cần gả cho hắn, nếu thế thì nàng vẫn còn có hy vọng rời khỏi nơi này.
‘Ngươi đang mưu tính chuyện gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi phát hiện ra ánh mắt của nàng sáng lên dị thường, trông như ánh sáng buổi bình minh.
‘Ta không có.’ Hàn Ngữ Phong cúi đầu, che dấu bản thân đang thấy chột dạ.
Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nghĩ đến nàng muốn rời đi, bàn tay to duỗi ra đem nàng ôm chặt vào lòng ngực, vì cái gì nàng lại muốn rời đi? Cúi mặt xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thốt ra một câu uy hiếp: ‘Ngươi lại muốn rời khỏi bổn vương phải sao? Nói cho ngươi biết, không có khả năng, trừ phi bổn vương chết, nhưng dù cho bổn vương đã chết thì cũng muốn ngươi chôn cùng ta, nhất định không cho ngươi rời khỏi bổn vương.
‘Ngươi…….’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, vì cái gì hắn nhất định phải đối xử với mình như vậy? Chẳng lẽ giống như lời của Tiểu Vân nói, hắn yêu mình sao? Thật sự muốn mình làm thê tử hắn sao?
‘Quay về phòng.’ Nhìn thấy bộ dạng quật cường của nàng, đột nhiên Tư Mã Tuấn Lỗi bay nhanh đến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái, sau đó buông nàng ra, mệnh lệnh nói.
‘Không trở về.’ Hàn Ngữ Phong ngay lập tức cự tuyệt, dựa vào cái gì mà muốn nàng nghe lời hắn.
Hai người giằng co quyết liệt làm cho không khí dường như đang nóng lên.
Châu nhi đứng ở một bên, đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt, nàng đã quyết định sẽ rời khỏi nơi này vì cái gì còn muốn nàng ở lại, trước mặt của nàng còn diễn trò ân ân ái ái. Hàn Ngữ Phong, ngươi đến tột cùng là vô tam hay là cố ý? Châu nhi hung hăng cắn môi ‘Đây là do ngươi bức ta, đừng trách ta!’