Mục lục
Ngược Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Ngữ Phong cười khổ, thì ra đây là lý do mà các nàng cam nguyện làm thiếp, vậy mà nàng lại còn thản nhiên so đo với Thúy Hà và đứa nhỏ.

‘Thực xin lỗi Vương phi, ta không nên nói những lời này.’ Xuân Vũ nhìn nàng với vẻ mặt hối lỗi, tự trách bản thân đã quá lắm lời.

‘Ta thật vui vẻ, Xuân Vũ, cám ơn ngươi đã thật lòng nói cho ta biết những chuyện này, ngươi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình để suy nghĩ một lát.’ Hàn Ngữ Phong lấy tay day day thái dương nói.

‘Dạ được, Vương phi.’ Xuân Vũ biết nàng muốn chính mình bình tĩnh suy nghĩ một chút nên nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận rồi lui ra ngoài.

Hàn Ngữ Phong đột nhiên nở nụ cười bình thản, có lẽ nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại nàng chỉ cần bảo vệ tâm mình thật tốt, không cho nó bị tổn thương thì mọi việc còn có gì đáng phải lo lắng.

Mãi cho đến khi trời tối mà Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn không xuất hiện.

‘Vương phi, dùng bữa tối đi, nên ăn nhiều một chút, phải lấy sức khỏe của bản thân làm trọng.’ Xuân Vũ đứng ở một bên thấy nàng chậm chạp không chịu động đũa, liền thúc giục.

‘Đúng rồi tỷ tỷ, tại sao ngươi lại không ăn, ngươi xem Cảnh nhi đã ăn no rồi.’ Cảnh nhi buông đũa, lấy tay chỉ chỉ vào bụng của mình mà nói.

‘Cảnh nhi là ngoan nhất.’ Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, vuốt vuốt đầu của nó.

‘Tỷ tỷ, ta đây về phòng trước, ta còn phải viết bài cho xong, hôm nay tiên sinh bảo ta phải viết chữ.’ Cảnh nhi nhảy ra khỏi ghế.

‘Được, vậy Cảnh nhi đi di.’ Hàn Ngữ Phong vừa dứt lời thì Cảnh nhi cũng đã chạy đi ra ngoài.

‘Xuân Vũ, ta không đói bụng cũng không muốn ăn, ngươi đem tất cả xuống đi, còn nữa ngươi hãy chăm sóc Cảnh nhi giúp ta.’ Sắc mặt Hàn Ngữ Phong có chút mệt mỏi.

‘Vương phi, Cảnh nhi đã có người chăm sóc, người vẫn nên ăn một chút đi.’ Xuân Vũ lại tiếp tục khuyên giải, an ủi.

‘Không cần, Xuân Vũ ngươi có đói không? Nếu đói thì ngươi ăn đi.’ Hàn Ngữ Phong đứng lên, nói xong liền đi về phía giường. Nàng không muốn ăn, thật sự là ăn không vào.

‘Vương phi, chuyện này sao ta dám?’ Xuân Vũ cũng không biết phải làm sao.

Ở cửa phòng hiện ra một bóng dáng cao lớn, phất phất tay ý bào Xuân Vũ lui ra.

Hàn Ngữ Phong nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nàng thật muốn ngủ một chút, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn biết, như vậy thì nàng sẽ không cảm thấy phiền não, có lẽ sáng mai tỉnh dậy cái gì cũng đều quên hết, bây giờ nàng không muốn tự mình chuốc lấy phiền não nữa.

‘Tại sao lại không ăn cơm tối?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đi đến bên giường nhìn thấy gương mặt tái nhợt mệt mỏi của nàng, đau lòng lên tiếng, hắn cũng hận chính bản thân mình không chịu thua kém, vốn dĩ muốn đến để hỏi tội nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của nàng thì tâm không khỏi chùn xuống.

Thình lình nghe được tiếng nói làm cho nàng kinh ngạc, mở to mắt ra. Sau khi bình tĩnh trở lại, thái độ của nàng lạnh nhạt đến cực điểm: ‘Ngươi đến đây làm gì?’

‘Ngươi nói thử xem.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhếch môi châm chọc, nàng quên nhanh thật.

‘Ta làm sao biết được?’ Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, có lẽ vì tâm tình đột nhiên thay đổi nên nàng lại bắt đầu cự tuyệt sự gần gũi của hắn.

‘Tại sao không chuyển đến Kỳ Lân cư? Đừng quên đêm qua chính miệng ngươi đã đồng ý.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố nén lửa giận trong lòng, lên tiếng chất vấn, muốn thay đổi chủ ý thì cũng phải xem hắn có đồng ý hay không?

‘Ta đổi ý không muốn chuyễn nữa, không được sao?’ Hàn Ngữ Phong vẫn nhắm chặt mắt lại, dường như có chút hờn dỗi, thì ra là hắn đang nói chuyện này.

‘Đổi ý, đương nhiên có thể? Nếu ngươi có thể đổi ý vậy thì ta cũng có thể đổi ý không cho cha mẹ ngươi có chỗ an thân phải không? Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu thực lạnh nhạt, lại đem lý do chí mạng này ra để uy hiếp nàng.

‘Ngươi đê tiện.’ Hàn Ngữ Phong mở mắt ra, tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn cư nhiên dùng cha mẹ của nàng để uy hiếp nàng.

‘Ta đê tiện, vậy còn ngươi, ngươi đã nói chuyển giờ sao lại không chuyển? Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lung nhìn nàng.

‘Ngày mai ta chuyển, bây giờ ta muốn ngủ, không muốn nghĩ gì nữa.’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt liếc hắn một cái, nghiến răng nói.

‘Tốt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi trả lời dứt khoác, sau đó nằm xuống giường.

‘Ngươi quay về Kỳ Lân cư mà ngủ, ta muốn ngủ một mình.’

‘Ta ngủ ở nơi nào ngươi quản được sao?

‘Ngươi quay về Kỳ Lân cư mà ngủ, ta muốn ngủ một mình?? Ta ở trong này ngươi không muốn sao?’

‘Không muốn.’ Hàn Ngữ Phong nói xong liền đột nhiên ngồi dậy.

‘Ngươi muốn làm gì?’ Đôi mày rậm của Tư Mã Tuấn Lỗi nhăn lại. Nàng muốn chết phải không, dám dùng bộ dáng lạnh lùng này nói chuyện với hắn, làm cho hắn cực kỳ không quen, cực kỳ thấy khó chịu. Hắn đến đây không phải muốn cùng nàng cãi nhau.

‘Không có gì, ta muốn đi thăm Cảnh nhi.’ Hàn Ngữ Phong nói xong liền mặc áo khoác đi ra ngoài.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi muốn chiến tranh lạnh cùng ta phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay nàng kéo trở về, tức giận nói.

‘Ta chỉ là không muốn tranh cãi cùng ngươi, chỉ muốn được sống yên tĩnh.’ Biểu hiện của Hàn Ngữ Phong bình tĩnh lạ thường. Chỉ cần nàng không để cho hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của mình thì lòng của nàng sẽ không rầu rĩ, không ê ẩm, sẽ không bị cái cảm giác khó chịu này quấy nhiễu.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Có cái gì bất mãn thì ngươi nói ra đi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi kéo nàng quay về bên giường, rốt cuộc là nàng bất mãn chuyện gì? Thúy Hà là do nàng nhất quyết muốn lưu lại thì cần gì phải biểu hiện vẻ mặt không vui như thế.

‘Ta không có bất mãn chuyện gì, cũng không có tư cách bất mãn.’ Thái độ Hàn Ngữ Phong vẫn thờ ơ, lạnh nhạt như trước.

‘Ngươi không phải là để ý chuyện của Thúy Hà chứ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng hỏi.

Hàn Ngữ Phong không hề hé môi lên tiếng, đúng là nàng để ý, thực sự để ý nhưng nàng chán ghét cảm giác này của bản thân mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có lấy một tia biểu tình, khóe môi cong lên rất nhanh.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi rốt cuộc là muốn gì? Thúy Hà là do ngươi giữ lại.’ Hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà lớn tiếng rít gào ‘Nếu ngươi nói không thích thì ta sẽ không cho nàng tiếp tục ở lại, ngươi không cần ở trước mặt ta giận dỗi. Đừng làm cho ta hiểu lầm ngươi có tình cảm với ta, cho nên mới ghen tỵ như vậy.’

Thân hình mảnh mai của Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, trong đôi mắt không tự chủ mà hiện lên một tầng nước mắt. Nàng yêu hắn? Làm sao có thể? Không có đâu! Nàng sẽ không phát sinh tình cảm với hắn, lại càng không ghen tỵ với nữ nhân có đứa nhỏ của hắn, nàng chỉ là có chút không thoải mái mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK