‘Ngữ Phong, gần đây có khỏe không?’ Lý Huyền Băng nhìn thấy nàng vừa vào tới liền mỉm cười dịu dàng hỏi.
‘Ta khỏe. Vương gia cùng Công chúa thì sao?’ Hàn Ngữ Phong đứng cách hắn một khoảng, khẽ gật đầu, lễ phép chào hỏi, vì dù sao hiện tại nàng cũng là gái đã có chồng.
‘Chúng ta vẫn khỏe.’ Trong mắt của Lý Huyền Băng có chút thất vọng, hắn rõ ràng cảm giác được nàng cố ý duy trì khoảng cách.
Hàn Ngữ Phong yên lặng đứng ở nơi đó, đôt nhiên không biết nên cùng hắn nói chuyện gì?
‘Hai ngày nữa ta phải quay về nước, hôm nay đặc biệt đến đây để từ biệt ngươi.’ Lý Huyền Băng đột nhiên lên tiếng nói.
‘Ngươi phải đi? Vì sao? Không phải Công chúa và Tứ vương gia sẽ thành thân sao?’ Hàn Ngữ Phong ngạc nhiên, nâng mắt nhìn hắn.
‘Chính là bởi vì bọn họ thành thân nên ta mới phải về nước, nhưng ta sẽ còn trở lại để tặng quà xuất giá cho Tuyết nhi, ta vàTuyết nhi về nước là để chuẩn bị đồ cưới cho ngày thành thân, dù sao nàng cũng là Công chúa nên những lễ nghi này không thể thiếu.’ Lý Huyền Băng lên tiếng giải thích.
‘À, vậy Ngữ Phong chúc Vương gia cùng Công chúa lên đường bình an.’ Thì ra là như vậy.
‘Kỳ thật lần này ta đến….’ Lý Huyền Băng đột nhiên tạm dừng, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.
‘Cái gì?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc nhìn hắn, hắn muốn nói cái gì?
‘Kỳ thật lần này ta đến chủ yếu là vì tìm ngươi.’ Lý Huyền Băng nâng mắt nhìn nàng chắm chằm, cho dù là thất vọng trở về thì hắn cũng muốn nói cho nàng biết.
‘Tìm ta?’ Hàn Ngữ Phong lại nghi hoặc.
‘Ân, Ta muốn mang ngươi về nước, nhưng ta thật không ngờ, thân phận của ngươi lại làm cho ta không thể tưởng tượng được.’ Lý Huyền Băng gật đầu, trong ánh mắt mang theo đau xót.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên hiểu được ý từ của hắn, thật là thế sự khó lường, hắn thật tao nhã, chính là người phu quân trong tưởng tượng của nàng, nếu bọn họ có thể gặp nhau sớm hơn, nhưng mà ….không có Nếu.
‘Lý vương gia đại giá quang lâm, bổn vương không có tiếp đón từ xa, thật là thất lễ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên xuất hiện ở phía cửa đại sảnh, giọng điệu không được vui, bước nhanh đến chỗ bọn họ.
‘Vương gia thật là khách sáo, ta làm sao dám để Vương gia tiếp đón.’ Ánh mắt của Lý Huyền Băng chợt lóe lên.
‘Không dám để cho bổn vương tiếp đón, vậy dám để cho Vương phi của bổn vương tiếp đón sao?’ Con ngươi đen bán mị của Tư Mã Tuấn Lỗi có vẻ châm biếm, nhìn thấy bọn họ đứng chung một chỗ, hắn cảm thấy thật không thoải mái.
‘Vương gia, ngươi lầm rồi, ta đến thăm bằng hữu, không phải là đến thăm Vương phi của ngươi.’ Lý Huyền Băng đối với hắn cũng không có hảo cảm, sau đó quay đầu nhìn nàng nói: ‘Ngữ Phong, ta đây xin cáo từ, ngươi hãy bảo trọng.’
‘Vương gia cũng bảo trọng, đi đường cẩn thận.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu nói.
‘Cám ơn, ta sẽ cẩn thận.’ Lý Huyền Băng dừng cước bộ lại, trong lòng cảm thấy chấn động chỉ vì một câu quan tâm đơn giản của nàng.
Nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của hắn đối với nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi nảy sinh tức giận, nhếch môi châm chọc: ‘Ngươi muốn đi sao, có cái gì mà không thể cho bổn vương nghe được.’
Hàn Ngữ Phong tức giận trừng mắt nhìn hắn, hắn lại phát điên sao, bọn họ có chuyện gì mà không thể cho hắn nghe được chứ?
“Vương gia có phải đã ăn nhiều dấm chua quá hay không? Nên ăn ít một chút để tránh ảnh hưởng tới sức khỏe.” Lý Huyền Băng châm chọc khiêu khích khi nhìn thấy vẻ mặt ghen tỵ khó chịu của hắn, nếu phải ghen tỵ thì người đó là hắn mới đúng bởi vì dù sao bây giờ nàng cũng đã là Vương phi của hắn.
“Dấm chua? Bổn vương chưa bao giờ ghen.” Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh nói.
“Thật không?” Lý Huyền Băng không cười nhìn hắn, đột nhiên đi qua nắm lấy tay Hàn Ngữ Phong khẽ hôn một cái, sau đó nhìn về phía hắn với ánh mắt khiêu khích.
Hàn Ngữ Phong bị dọa đến sửng sờ, đứng chôn chân tại chỗ, trừng lớn ánh mắt nhìn hắn.
“Lý Huyền Băng, ta phải giết ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt tái xanh phi thân lao về phía trước.
“Ta đây không đấu với ngươi, xin cáo từ.” Lý Huyền Băng cũng thi triển khinh công phi thân rời đi.
Tư Mã Tuấn Lỗi nghiến răng xoay người lại liền thấy nàng còn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa, tròng mắt phun lửa giận rống lên: “Hàn Ngữ Phong.”
Hàn Ngữ Phong đột nhiên bị hắn hù dọa liền phục hồi lại tinh thần, nhìn vào khuôn mặt tái xanh của hắn, ngoan ngoãn nói “Có chuyện gì?”
“Có chuyện gì? Ngươi còn dám hỏi bổn vương có chuyện gì sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi tới gần nàng, Lý Huyền Băng chết tiệt, dám cư nhiên hôn nàng, mà nàng cũng không tránh.
Hàn Ngữ Phong đột nhiên hiểu được hắn vì sao lại phát hỏa, lui về phía sau lẩm bẩm nói: “Ngươi tức giận cái gì? Ta cũng không biết hắn sẽ làm như vậy?”
“Người đâu? Đem một chậu nước ấm đến đây.” Bỗng nhiên Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn về phía cửa phân phó.
“Dạ! Vương gia.” Nha hoàn ở bên ngoài lên tiếng trả lời.
Hàn Ngữ Phong nghi hoặc nhìn hắn, hắn cần nước ấm để làm gì?
“Vương gia, nước ấm đã mang đến.” Nha hoàn nhanh chóng bưng một chậu nước nóng đi vào.
“Đặt ở nơi đó, các ngươi đều lui hết ra ngoài.” Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ tay vào cái bàn, mệnh lệnh nói.
“Dạ! Vương gia.” Nha hoàn vội vàng lui ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong cảnh giác đề phòng hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi không nói một lời, cầm lấy bàn tay mà bị Lý Huyền Băng hôn, lập tức thả vào trong nước ấm, dùng sức lau chùi thật mạnh.
“Đau quá, ngươi điên rồi.” Hàn Ngữ Phong nhíu mày la lên, muốn rút tay về thì tay lại càng bị hắn gắt gao nắm chặt, bàn tay đáng thương của nàng bị hắn cọ xát đến mất một lớp da.
“Đau cũng phải chịu đựng.” Tư Mã Tuấn Lỗi có chút không phòng thủ, hắn không thể chịu được trên thân thể của nàng có mùi của nam nhân khác, nhất là Lý Huyền Băng.
“Đồ điên.” Hàn Ngữ Phong mắng hắn, đột nhiên nâng mắt nhìn hắn nói: “Có phải là ngươi để ý tay của ta bị Lý vương gia hôn không? Ngươi thật sự để ý phải không?”
Giống như bị người ta vạch trần tâm sự, thân hình của Tư Mã Tuấn Lỗi nhất thời cứng đờ, muốn che giấu xấu hổ nên quát: “Bổn vương không nhỏ mọn như vậy.”
“Người đâu, đem hai chậu nước ấm vào đây.” Hàn Ngữ Phong cũng hướng về phía cửa phân phó.
“Dạ! Vương phi.” Tiểu nha hoàn ở ngoài cửa vẻ mặt nghi hoặc, hôm nay Vương gia với Vương phi làm sao vậy? Tại sao lại cần nhiều nước ấm như thế?
_________________