“Ngươi tìm ta?” Châu nhi đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng nàng hỏi.
“Phải.” Thúy Hà chậm rãi xoay người lại, nếu không phải có việc thì cho dù chỉ là liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy Châu nhi.
”Có phải ngươi đã xóa sạch đứa nhỏ trong bụng Hàn Ngữ Phong rồi không?” Châu nhi lạnh lùng nhìn nàng, thấy biểu hiện của nàng không giống như đã thành công.
“Không.” Thúy Hà cũng lạnh lùng nhìn lại.
Châu nhi ngẩn người nhìn nàng nói: “Không, vậy ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Không phải ta không muốn mà chính là mỗi lần xuống tay đều bị một nam nhân nào đó âm thầm bảo vệ, phá hỏng kế hoạch của ta.” Thúy Hà nhìn Châu nhi liếc mắt một cái, bản thân nàng ta càng muốn xóa sạch đứa nhỏ của Vương phi hơn cả Châu nhi. Nhưng mà nghĩ đến cái gã nam nhân nguy hiểm toàn thân tản ra hàn khí bức người kia khiến nàng không rét mà run.
“Nam nhân âm thầm bảo vệ? Là ai?” Châu nhi nhíu mày hỏi lại.
“Không biết.” Thúy Hà lắc đầu, đột nhiên nhớ ra nói: “Hắn có một đôi mắt màu tím.”
“Chính là Phong Hồn.” Châu nhi thốt ra.
“Phong Hồn là ai?” Thúy Hà nghi hoặc hỏi, Châu nhi quen biết người này?
“Hắn là sát thủ đại danh lừng lẫy trên giang hồ, ai ai cũng biết.” Châu nhi hừ lạnh nói, không nghĩ tới Phong Hồn lại âm thầm che chở Hàn Ngữ Phong.
“Sát thủ?” Thúy Hà bị dọa đến sắc mặt đại biến, nhớ tới hắn cả người tản ra hàn khí mà hiện tại lòng còn sợ hãi, trên đầu chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, hoàn toàn không có chủ trương nói: “Vậy hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” So với hãm hại Hàn Ngữ Phong thì bảo toàn tính mạng của mình dường như quan trọng hơn.
Châu nhi khẽ cau mày, nếu chỉ bằng sức của nàng với Thúy Hà mà muốn đối phó với Phong Hồn thì chỉ có con đường chết, trên giang hồ cũng không có mấy ai là đối thủ của Phong Hồn, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể buông tha, nếu như vậy thì nàng thật không cam tâm.
Đột nhiên đầu óc lóe lên một tia sáng, khóe môi gợi lên một nụ cười tươi, nhìn Thúy Hà nói: “Ngươi đi về trước tìm cơ hội động thủ, ta cam đoan Phong Hồn sẽ không xuất hiện trước mặt của ngươi, ngươi có thể yên tâm mà hành động.”
“Ngươi khẳng định không có vấn đề?” Thúy Hà vẫn còn có chút hoài nghi, dù sao khi xảy ra chuyện thì kẻ chết là chính mình chứ không phải nàng ta, nàng không thể lấy tính mạng của chính mình ra đùa giỡn.
“Ngươi yên tâm dù sao hiện tại chúng ta cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền, hại ngươi đối với ta cũng chẳng có lợi gì cho nên ta sẽ không hại ngươi.” Châu nhi liếc nhìn nàng một cái, bất quá hiện tại Thúy Hà vẫn còn giá trị lợi dụng về sau thì nói không chừng…
“Được, ta tin tưởng ngươi, ta đi trước đây.” Thúy Hà suy nghĩ một chút, hiện tại ngoại trừ tin tưởng ra thì nàng cũng không còn con đường nào để lựa chọn.
“Đi đi, đừng quên ta chờ tin tức của ngươi.” Châu nhi lạnh lùng nhìn nàng một cái xoay người rời đi, nàng còn phải đi làm chuyện khác quan trọng hơn.
Hắc Vân cốc.
ánh mắt Hỏa Vân Kiều không mang theo một tia ấm áp, nhìn Châu nhi đang đứng mặt nói: “Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì? Ta không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với ngươi.”
“Hỏa cô nương không kiên nhẫn như vậy sao? Ta có lòng tốt đến giúp cô nương thôi.” Trong lời nói của Châu nhi cố ý mang theo một tia thần bí.
“Nói nhảm.” Hỏa Vân Kiều nhìn nàng cười lạnh nói: “Giúp ta? Hỏa Vân Kiều ta thì có chuyện gì cần ngươi giúp? Thật là buồn cười.”
“Phải không? Công phu hạ độc của Hỏa cô nương là thiên hạ đệ nhất rồi nên chắc chắn là không cần người giúp, nhưng có một việc ta nghĩ Hỏa cô nương sẽ cảm thấy hứng thú.” Châu nhi không hề để ý đến thái độ lạnh lùng của nàng.
“Ngươi có chuyện gì thì nói mau, ta không muốn cùng ngươi nhiều lời vô nghĩa.” Hỏa Vân Kiều mắt lạnh nhìn nàng, đối với lời của nàng một chút hứng thú cũng không có, nếu trên đời này có chuyện làm cho nàng quan tâm nhất thì chỉ có Phong Hồn.
“Tốt, Hỏa cô nương quả nhiên sảng khoái, vậy thì ta đây xin nói thẳng, trong chốn giang hồ ai ai cũng biết ngươi ái mộ Phong Hồn nhưng mà Phong Hồn không thèm để ý cô nương.” Châu nhi đem sự thật vô tình trực tiếp nói ra.
Sắc mặt của Hỏa Vân Kiều thay đổi một chút, dám cả gan nhạo báng nàng, cười giận nói: “Bí mật này người trong giang hồ ai cũng biết đến, không cần ngươi tới nhắc nhở ta.” Hỏa Vân Kiều nhẹ tay vung lên.
Châu nhi liền cảm thấy khó thở sắc mặt đỏ bừng khó chịu miễn cưỡng nặn ra được vài tiếng: “Hỏa cô nương….. Ta không có ác ý, chỉ là muốn nói cho ngươi biết….biết….là vì cái gì.?”
“Vì cái gì? Ngươi biết sao?” Hoả Vân Kiều không khỏi trừng mắt nhìn nàng.
Châu nhi gian nan gật gật đầu thật khổ sở, chỉ sợ kéo dài thêm một phút nữa nàng liền mất mạng.
Tay của Hỏa Vân Kiều lại nhẹ nhàng vung lên, Châu nhi liền cảm thấy dễ chịu há miệng thật to để hít lấy không khí, sắc mặt cũng dần dần trở lại bình thường, trong lòng cũng âm thầm bội phục nàng đúng là cao thủ dùng độc, xuất quỷ nhập thần.
“Nói, nếu ngươi nói không ra nguyên nhân thì hôm nay chính là ngày chết của ngươi,” ánh mắt Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nói.
Châu nhi bị dọa lập tức nói ngay: “Đó là bởi vì Phong Hồn thích Hàn Ngữ Phong.”
“Hàn Ngữ Phong?” Hỏa Vân Kiều hơi nhíu mi một chút, cái tên này thật sự nghe hơi quen quen, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi, trong nháy mắt sắc mặt cũng trở nên rất khó coi, thì ra Phong Hồn đã thật sự để ý người khác. Không, hắn là của nàng, nàng sẽ không để cho hắn thích người khác.
“Nói, Hàn Ngữ Phong là ai?” Tay duỗi ra bóp lấy cổ Châu nhi, sắc mặt xanh mét.
Châu nhi bị nàng hung hăng bóp chặt yết hầu, phát không một chút thanh âm nào lấy tay chỉ chỉ chính mình, ý bảo nàng buông mình ra.
Hỏa Vân Kiều lúc này mới phát giác, thu tay lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
“Khụ…khụ…” Khi được thả tự do Châu nhi liều mạng ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Hàn Ngữ Phong chính là Vương phi của Tư Mã Tuấn Lỗi.”
“Là nàng?” Lúc này Hỏa Vân Kiều mới nhớ tới lần nàng đến xin thuốc giải đã bị mình cự tuyệt, sau đó Phong Hồn lại nói Hàn Ngữ Phong là ân nhân cứu mạng của hắn nên muốn nàng cho thuốc giải, thì ra là như vậy. Nàng nên sớm nghĩ đến điều này mới đúng, tất cả đều do nàng quá sơ suất.
“Tại sao ại nói cho ta biết? Ngươi muốn cầu xin chuyện gì?” Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nhìn Châu nhi, nàng ta hẳn là có chuyện muốn cầu xin.