‘Tỷ tỷ, vì sao lại ngốc như vậy? Cho dù ta phải chết cũng không muốn để tỷ tỷ vì ta mà phải chết..’
Ghé vào trước bia mộ, nàng khóc thật lâu mới lau đi nước mắt, chậm rãi đứng dậy trở về nhà, nàng phải báo thù, nhưng… nàng nên báo thù thế nào?
Ngay tại thời điểm Châu nhi do dự báo thù thì Bạch Lãng đột nhiên xông vào, giữ chặt nàng nói: ‘Đi với ta, nhanh lên kẻo không kịp.’
‘Phát sinh sự tình gì sao?’ Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của hắn, Châu nhi nghi hoặc nhíu mày.
‘Nói thật với ngươi, Trữ vương đã qua đời, ta phải đi ngay.’ Sắc mặt Bạch Lãng lo lắng, hắn phải nhanh rời khỏi kinh thành.
‘Trữ vương qua đời.’ Trong lòng Châu nhi nhất thời vô cùng vui mừng, nhìn Bạch Lãng trước mắt, đã bị hắn nhục nhã lâu như vậy tới nay làm cho Châu nhi không thể không hận hắn, bây giờ sao có thể đi cùng hắn.
‘Ngươi chờ ta một chút, ta muốn thu thập đồ đạc.’ Châu nhi sắc mặt bình tĩnh nói, rồi xoay người đi thu thập quần áo.
‘Vậy ngươi nhanh lên.’ Bạch Lãng lo lắng ngồi đợi, hắn chính là tâm phúc của Trữ vương, điều này ai cũng biết, nếu không đi nhanh chỉ sợ không kịp, có điều hắn thực sự luyến tiếc Châu nhi, cho nên hắn mới muốn dẫn nàng đi cùng.
Châu nhi chậm rãi mở áo ra, lặng lẽ lấy ra một thanh chủy thủ giấu trong tay áo, tùy tiện thu thập vài bộ quần áo rồi nói: ‘Ta thu thập xong rồi.’
‘Vậy đi thôi.’ Bạch Lãng giữ chặt tay nàng, căn bản không có tâm tư phát giác ra vẻ dị thường của nàng.
Ánh mắt Châu nhi lạnh lùng, lập tức lấy thanh chủy thủ giấu trong tay áo đâm thẳng vào ngực hắn, lạnh lùng nói: ‘Bạch Lãng, hôm nay ta rốt cục cũng có thể giết ngươi.’
Bạch Lãng không dám tin vào mắt mình, nhìn thanh chủy thủ cắm trước ngực, đột nhiên lộ ra nụ cười thê thảm nói: ‘Bạch Lãng ta cả đời làm nhiều việc ác, lại chết trong tay một nữ nhân, coi như là báo ứng.’
‘Bạch Lãng, nếu không phải các ngươi, tỷ tỷ của ta sẽ không chết, ngươi lại còn vũ nhục ta, cho nên ngươi đáng chết.’ Châu nhi cắn răng oán hận nói.
‘Châu nhi, có câu ta vẫn chưa nói với ngươi, kỳ thật ta có điểm thích ngươi, chết trong tay của ngươi, ta cũng không oán hận.’ Bạch Lãng nói xong câu đó, thân thể cũng chầm chậm ngã xuống.
Oán hận của Châu nhi chưa hết, nhưng trên gương mặt kia, nước mắt lại chảy xuống thành dòng, nhìn thi thể Bạch Lăng trên mặt đất, cười lạnh một cái, người vũ nhục nàng thì có tư cách để nói thích nàng sao.
Trữ vương đã chết, Bạch Lãng đã chết, cừu nhân của nàng tựa hồ đều đã chết, ngay lúc nàng chuẩn bị rời đi thì Tư Mã Tuấn Lỗi đến.
‘Ngươi là Châu nhi sao?’ Với giọng điệu ôn nhu, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng hỏi.
‘Phải.’ Châu nhi gật đầu.
‘Theo ta về vương phủ, ta đã đáp ứng với tỷ tỷ ngươi phải chăm sóc ngươi, đi thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói không thừa một câu.
‘Tốt.’ Châu nhi đáp lại rõ ràng, nàng rất muốn biết tỷ tỷ vì sao lại thương hắn?
Cứ như vậy nàng đi theo Tư Mã Tuấn Lỗi về vương phủ, cảm thụ được sự yêu thương và quan tâm của hắn, tâm cũng không tự chủ được, đợi cho đến khi phát giác đã yêu hắn thì cũng muộn rồi.
Hoảng hốt khôi phục lại tinh thần, Châu nhi lấy tay vuốt khuôn mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi, rưng rưng cười nói: ‘Ngươi biết không? Kỳ thật ta cảm thấy mình thật may mắn khi gặp được ngươi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta, ta chỉ muốn nghe ngươi gọi một tiếng Châu nhi, nhưng bây giờ ta cũng không có cơ hội nghe được nữa. Thực xin lỗi, thực xin lỗi.’
‘Đừng ở đó giả mù sa mưa, hiện tại hắn đã chết nên ngươi mới có thể nói như vậy, nếu hắn còn sống, còn không phải ngươi sẽ dùng trăm phương nghìn kế để giết hắn sao?’ Hỏa Vân Kiều ở một bên lạnh lùng nói.
‘Chỉ có mất đi mới nhận ra sự trân quý, hắn chết rồi ta mới biết ta đã hi vọng hắn vẫn sống, nhưng sai lầm không thể làm lại, ta sẽ lấy cái chết để chuộc tội.’ Châu nhi nói xong liền nhổ chủy thủ trước ngực Tư Mã Tuấn Lỗi xuống, đột nhiên sửng sốt, trên chủy thủ không có một vết máu nào.
Tư Mã Tuấn Lỗi cũng đột nhiên mở to mắt, lập tức ngồi dậy, đã phát hiện ra rồi thì hắn cũng không cần diễn kịch nữa.
‘Ngươi không chết.’ Sắc mặt Châu nhi có chút âm trầm, nàng lại bị lừa.
‘Châu nhi, ta chỉ muốn ngươi biết nếu ta chết thì ngươi có thật sự vui vẻ khoái hoạt không? Ta cũng không hi vọng mỗi ngày ngươi đều sống cùng cừu hận, bởi vì ta đã đáp ứng Mai nhi sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, ta sẽ không nuốt lời.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy giọng nói của nàng thành khẩn, thật lòng nói.
‘Châu nhi, hắn đã chết, ngươi thương tâm như vậy, thậm chí không tiếc lấy cái chết chuộc tội, nhưng vì sao khi hắn còn sống, ngươi lại chỉ muốn giết hắn, vậy rốt cục là ngươi hận cái gì?’ Hàn Ngữ Phong ở một bên nói, nàng thật không hiểu Châu nhi.
Châu nhi ngẩn người, nàng hận cái gì? Không phải nàng hi vọng hắn vẫn còn sống sao? Vì sao khi hắn còn sống thì nàng lại muốn giết hắn.
‘Châu nhi, Mai nhi nhất định không muốn nhìn thấy bộ dáng của ngươi lúc này, chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ mà sống, nếu nàng thấy ngươi ngày hôm nay, ta nghĩ nàng sẽ hối hận khi phó thác ngươi cho ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi muốn dùng Mai nhi thức tỉnh nàng, hắn hoàn toàn có thể dùng một chưởng giết nàng, nhưng hắn không muốn vi phạm lời hứa với Mai nhi.
Nội tâm Châu nhi quay cuồng, nếu tỷ tỷ biết nàng trăm phương nghìn kế muốn giết chết người mà tỷ tỷ dùng cả tính mạng để bảo hộ, vậy tỷ tỷ có hận nàng hay không? Có trách nàng hay không? Nhưng nàng cũng không có cách khác. Chỉ vì nàng quá yêu hắn nên không muốn nhìn thấy hắn yêu người khác.
‘Châu nhi, ngươi thật ích kỷ, thấy hắn chết thì khóc lóc thương tâm, hi vọng hắn sống lại, bây giờ hắn thực sự sống lại thì ngươi lại mất hứng, thật không biết có phải ngươi thực sự thương hắn không? Nếu thật sự yêu một người thì có thể cam tâm tình nguyện vì người đó mà chết, chứ không phải dùng trăm phương nghìn kế để hắn chết.’ Nhìn sắc mặt đang thay đổi của nàng, Hỏa Vân Kiều đứng một bên nói một câu tâm huyết.