‘Chưa ăn sáng sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng hỏi.
‘Ừ, chưa ăn.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu một cách cứng ngắc.
‘Trên bàn có đồ ăn sáng, ăn xong rồi đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không hỏi nhiều, liếc liếc mắt đến đồ ăn sáng Thúy Hà vừa mang đến nói.
‘Được.’ Hàn Ngữ Phong không cự tuyệt liền nhẹ nhàng ngồi vào bàn, đây là hắn quan tâm mình sao?
Cháo trắng này hương vị lại ngọt ngào dị thường, nàng không ngờ là vương phủ lại có loại cháo ngon đến như vậy, bất tri bất giác nàng đã ăn hết không còn một giọt, sao đó khẽ lau khóe miệng.
‘Người đâu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía ngoài cửa, giương giọng hô, mâu trung nghi hoặc, chỉ là một chén cháo trắng thôi mà ăn ngon lành đến vậy sao.
‘Vương gia có gì phân phó.’ Xuân Vũ từ ngoài cửa đi vào.
Đến phòng bếp múc hai chén cháo trắng lại đây.’
‘Dạ Vương gia.’ Xuân Vũ xoay người rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó, Xuân Vũ liền bưng hai chén cháo nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi lui ra ngoài.
‘Ăn cùng ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên đứng dậy, lấy một chén cháo đưa tới trước mặt nàng, sau đó ngồi xuống chậm rãi ăn chén còn lại.
Hàn Ngữ Phong ngơ ngác một chút, nhưng không cự tuyệt. Dù nàng không đói bụng nhưng nàng nguyện ý cùng hắn ăn, cùng hắn bữa ăn sáng cuối cùng này.
Tư Mã Tuấn Lỗi buông đã bát cháo đã ăn xong, nhìn nàng thản nhiên nói: ‘Về sau hãy tự bảo trọng, bữa sáng nhất định phải ăn.’ Kỳ thật hắn quan tâm là dư thừa, Lý Huyền Băng hẳn là sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
‘Ừ, ta biết rồi, ngươi cũng vậy.’ Hàn Ngữ Phong trong lòng ấm áp, hắn đúng là vẫn còn quan tâm nàng.
‘Bữa sáng cũng đã ăn rồi, ngươi đi đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại lạnh lùng phân phó, cuối cùng nàng vẫn phải đi, vậy thì cần gì phải ở chung với nàng thêm một lát nữa, như vậy chỉ càng khiến lòng hắn đau hơn mà thôi.
‘Gạp lại sau.’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng chậm rãi xoay người, định rời đi.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cũng biết ta rất muốn giết Thúy Hà, bên ngươi cả đời.’Phía sau, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lạnh lùng nói ra một câu vô cùng tàn nhẫn.
‘Ngươi sẽ không làm vậy, nếu đã không thì cần gì phải nói những lời tàn nhẫn như vậy?’ Cả người Hàn Ngữ Phong cứng đờ, nhẹ lắc đầu, vẫn chưa rời đi.
‘Sao ngươi biết ta sẽ không làm? Ta sinh ra đã là người lãnh khốc vô tình, không có việc gì là không làm được cả.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm sau lưng nàng.
‘Phải không?’ Hàn Ngữ Phong khóe môi nhếch lên, xoay người lại thản nhiên tươi cười, ánh mắt đẹp nhìn chằm chằm vào hắn.
‘Không phải sao? Chẳng lẽ ngươi quên trước kia ta đối với ngươi ra sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi cười lạnh, những thống khổ đã trước đây nàng có thể quên sao?
‘Không, ta nhớ rất rõ ràng.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng lắc đầu, sao nàng có thể quên?
‘Vậy ngươi càng phải biết là không có chuyện gì mà ta không làm được.’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang lạnh như băng, đã không ít lần hắn thấy hối hận vì làm nàng chịu khổ đến vậy, nhưng điều này nàng sẽ không bao giờ biết được.
‘Nhưng ta cũng không quên những lần ngươi đối tốt với ta’. Nàng lại nhẹ giọng nói, những lần gặp nguy hiểm, hắn đã liều mình cứu giúp khiến nàng thực cảm động, cũng chính vì thế mà nàng càng không thể quên được.
Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang thâm thúy, đầy phức tạp nhìn nàng.
‘Bảo trọng.’ Hàn Ngữ Phong chậm rãi xoay người, nàng cũng không hiểu được mình đang làm cái gì? Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng sao(1)? Khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, nàng rời đi thì tất cả sẽ chấm dứt.
Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn theo bóng dáng của nàng, cho đến khi nó hoàn toàn biến mất ở cửa, gắt gao nắm chặt tay, hắn thật sự cứ để nàng rời khỏi hắn như thế sao?;
Hàn Ngữ Phong lẳng lặng ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lý Huyền Băng nhẹ nhàng tiêu sái tiến vào, nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng, ánh mắt hắn trở nên phức tạp. Có phải hắn đã làm sai hay không? Hai ngày nay hắn biết nàng vẫn nhớ Tư Mã Tuấn Lỗi, hắn cũng không hỏi, coi như không có chuyện gì, nhưng kỳ thật hắn rất đau lòng, bởi vì hắn biết nàng đã yêu Tư Mã Tuấn Lỗi, mà lại yêu rất sâu đậm, chỉ có điều nàng chưa nhận ra mà thôi.
‘Ngữ Phong.’ Hắn từ từ đi vào, khẽ gọi lên tên nàng.
‘Vương gia. Là ngươi sao, có việc gì không?’ Hàn Ngữ Phong lấy lại tinh thần, ngẩng đầu hỏi.
‘Không có gì. Ta chỉ đến hỏi ngươi xem ngày mai ngươi có muốn cùng ta đến dự hôn lễ của Tuyết Nhi và Tư Mã Tuấn Dật không?’ Lý Huyền Băng nhìn nàng hỏi, nếu nàng đi thì có nghĩa là nàng đã chấp nhận mình.
‘Thực xin lỗi Vương gia, không phải ta không muốn đi mà là ta không thể đi.’ Hàn Ngữ Phong trực tiếp cự tuyệt, nàng không có thân phận để đến tham dự hôn lễ của bọn họ. Nàng biết hôn lễ của Tư Mã Tuấn Dật thì Tư Mã Tuấn Lỗi nhất định sẽ đến, nếu nàng đi cùng Lý Huyền Băng thì đối với hắn sẽ là nỗi nhục nhã rất khó có thể chấp nhận được, huống chi nàng cũng không có ý định ở cùng một chỗ với Lý Huyền Băng, cự tuyệt ý hắn như vậy có thể coi là nhất cử lưỡng tiện.
‘Ta biết rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chờ xong hôn lễ của Tuyết Nhi, chúng ta liền rời đi.’ Lý Huyền Băng cũng không thất vọng nhiều, bởi vì hắn biết nàng nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng hắn không cam tâm, vẫn muốn thử một lần.
‘Vương gia, Ngữ Phong có một chuyện muốn nhờ.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhìn hắn, chân thành nói.
‘Ngữ Phong, ngươi nói đi? Nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ giúp ngươi.’
Vương gia ngươi đã từng đánh cược với Ngữ Phong rằng Tư Mã Tuấn Lỗi có thể đến tìm ta trở về hay không? Bây giờ ta có thể khẳng định hắn sẽ không làm vậy, cho nên lần đặt cược này đã không còn ý nghĩa nữa rồi, ta nghĩ sau khi ngươi rời đi, ta sẽ ở lại thị trấn nhỏ sát biên giới cùng với Cảnh nhi sống cuộc sống an nhàn về sau, như vậy có thể chứ?’ Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng rất kiên định, trong lòng nàng đã quyết tâm rồi.
Lý Huyền Băng cười khổ, nhìn chằm chằm nàng nói: ‘Ngữ Phong, không phải ngươi đã quyết định rồi sao?’
(1) Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng!
(Kiều – Nguyễn Du)