Mục lục
Ngược Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi hoan ái, Hàn Ngữ Phong rất nhanh đã ngủ say. Lúc tỉnh dậy, mở to mắt liền thấy mình vẫn nằm trong ngực Tư Mã Tuấn Lỗi, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

‘Tỉnh rồi.’ Thấy nàng mở to mắt, hắn ở bên tai nhẹ giọng nói.

‘Ừ. Hỏi như vậy không phải vô nghĩa sao?’

‘Nói rồi mới có thể tiếp tục?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên tà ác cười nói.

‘Nói cái gì? Hàn Ngữ Phong sửng sốt.

‘Gọi phu quân.’

‘Ta mệt chết đi được, ta muốn ngủ.’ Hàn Ngữ Phong xoay người quay sang chỗ khác, khóe môi mỉm cười, nàng sẽ không gọi.

‘Có gọi không? Ta không ngại làm thêm một lần nữa đâu.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại hôn lên môi nàng, tay dùng sức phủ lên bộ ngực mềm mại của nàng, ánh mắt mang theo một tia tà ác.

‘Ngươi…’ Hàn Ngữ Phong giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lại sợ hãi đành miễn cưỡng nói: ‘Phu quân.’

‘Nếu miễn cưỡng vậy thì không cần gọi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tay dời xuống một lát.

‘Không miễn cưỡng, một chút cũng không miễn cưỡng.’ Hàn Ngữ Phong cả kinh vội vàng cầm tay hắn, ngọt ngào nói: ‘Phu quân.’

‘Lúc này mới ngoan, nhớ kỹ về sau phải gọi là phu quân.’ Tâm tình Tư Mã Tuấn Lỗi cực tốt, khóe miệng mỉm cười, không để ý thấy nàng đang nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Ngữ Phong hừ lạnh, hận không thể dẫm lên hắn, hắn luôn dùng cách này để uy hiếp nàng.

‘Không được tức giận, sẽ làm ảnh hưởng đến hài tử của ta, phải biết giữ gìn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi từ phía sau ôm chăt nàng nói.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi kia...’ Hàn Ngữ Phong xoay người còn chưa kịp nói hết thì đã bị hắn cắt ngang.

‘Gọi ta là gì?’ Mâu quang thẳng tắp uy hiếp nàng, tay cũng bắt đầu có ý đồ xấu.

Hàn Ngữ Phong hung hăng cắn răng, sau đó vừa nịnh nọt vừa tức giận nói: ‘Phu quân người ta biết rồi, có điều hiện tại người ta rất đói.’ Nàng tìm lý do để có thể rời giường, không thể uy hiếp nàng được nữa.

‘Đói bụng thì rời giường, ta sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn cho ngươi. Ngươi muốn ăn cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền đứng dậy, cầm lấy quần áo ở một bên, nhanh mặc vào.

‘Cái gì cũng tốt?’ Hàn Ngữ Phong thuận miệng đáp, đứng dậy mặc quần áo, dù sao nàng cũng không thật sự đói.

Hà Tình cư.

Thúy Hà tựa hồ có chút lo lắng, sao đã lâu như vậy mà không có tin tức gì, hay Hàn Ngữ Phong vẫn chưa uống chén trà kia.

‘Ba.’  một tiếng, chén trà trong tay liền rơi xuống mặt đất, vỡ nát.

‘Phu nhân, ngươi không sao chứ.’ Xuân Hoa ở một bên vội vàng hỏi.

‘Không có việc gì.’ Thúy Hà lắc đầu.

‘Chắc là chén trà rất trơn, vừa rồi ta gặp Xuân Vũ cũng đi vứt mảnh chén vỡ, nói là Vương phi không cẩn thận nên làm rơi.’ Xuân Hoa vừa thu nhặt vừa nói.

‘Ngươi nói Vương phi cũng làm vỡ một cái?’ Thúy Hà vội vàng xác nhận.

‘Là Xuân Vũ nói như vậy.’  Xuân Hoa gật đầu một cái, sao phu nhân lại hỏi chuyện đó?

Nguyên lai là như vậy, Thúy Hà trên mặt lộ một tia cười lạnh. Hàn Ngữ Phong thật đúng là may mắn, cư nhiên có thể tránh thoát một kiếp, bất quá lần sau nàng sẽ không tốt số như vậy đâu.

Gió mát cùng ánh mặt trời ấm áp khiến hoa viên tràn ngập sức sống, làm cho tâm hồn người ta sảng khoái.

Hàn Ngữ Phong ngồi ở chòi nghỉ mát tại hoa viên,  đột nhiên cảm giác có người đang nhìn nàng, nhưng nhìn sang xung quanh lại không phát hiện có gì dị thường.

‘Vương phi làm sao vậy?’ Xuân Vũ nhìn thấy nàng nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi.

‘Không có gì?’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu.

‘Tỷ tỷ, tỷ tỷ………’ Lúc này tiếng gọi của Cảnh nhi từ xa truyền đến.

‘Cảnh nhi, ta ở trong này.’ Hàn Ngữ Phong vội vàng lên tiếng trả lời.

Cảnh nhi nghe thấy thanh âm, lập tức chạy tới, vẻ mặt hưng phấn nói: ‘Tỷ tỷ, ta được học cưỡi ngựa, ta được học cưỡi ngụa.’

‘Phải không? Cảnh nhi đã lớn rồi, hôm nào tỷ tỷ xem ngươi cưỡi ngựa được không?’ Hàn Ngữ Phong vuốt đầu của hắn, trìu mến nói.

‘Tốt. Chúng ta lập tức đi được không?’ Cảnh nhi tựa hồ càng thêm hưng phấn, một phen giữ chặt tay nàng nói, hắn muốn cưỡi ngựa thật tốt để cho tỷ tỷ xem.

‘Cảnh nhi, hôm nay không đi được, ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Tỷ tỷ đi cùng ngươi.’ Hàn Ngữ Phong giữ chặt hắn, ôn nhu nói.

‘Được rồi, ta cũng muốn đi ăn.’ Cảnh nhi quệt cái miệng nhỏ nhắn, trên mặt hơi thất vọng, không tình nguyện trả lời.

‘Cảnh nhi thực ngoan, đi thôi.’ Hàn Ngữ Phong kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, đến bậc thang chòi nghỉ mát, Cảnh nhi đột nhiên kéo tay nàng nhảy xuống, thân mình Hàn Ngữ Phong đứng không vững, từ từ ngã xuống…

‘Vương phi cẩn thận.’ Xuân Vũ ở một bên vội chạy tới đỡ nàng, lo lắng hô.

Mắt thấy mình sẽ ngã xuống, Hàn Ngữ Phong một thân mồ hôi lạnh chảy ra, cảm giác ở bên người có một trận gió thổi đến nâng nàng dậy, cho đến khi nàng đứng vững thì cơn gió kia cũng biến mất.

‘Vương phi ngươi không sao chứ.’ Thấy nàng vẫn an ổn đứng đó, Xuân Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, may mà Vương phi không ngã sấp xuống, nếu không thì nguy rồi.

‘Ta không sao, không cần lo lắng.’ Hàn Ngữ Phong lắc đầu, trong lòng lại nghi hoặc, trận gió xoáy vừa rồi là sao, nàng tin nhất định có người nào đó âm thầm giúp đỡ mình. Nhưng người đó là ai, vì sao lại không hiện thân?

‘Không có việc gì là tốt rồi. Vương phi hù nô tỳ chết mất.’ Xuân Vũ bây giờ nghĩ lại vẫn thấy hoảng sợ.

‘Xuân Vũ, vừa rồi ngươi có nhìn thấy người nào không?’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng hỏi.

‘Người nào? Có người sao? Nô tỳ không nhìn thấy người nào?’ Xuân Vũ sửng sốt lắc đầu, không rõ vì sao Vương phi lại hỏi như vậy? Trong vương phủ còn có thể có người nào ở đây nữa?

‘Vậy à, chúng ta trở về đi. Cảnh nhi, đi thôi.’ Hàn Ngữ Phong lại kéo tay Cảnh nhi bên cạnh nói.

Sau bụi hoa, một bóng dáng chợt lóe lên.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK