“Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu vậy?” Cảnh nhi tò mò hỏi.
“Cảnh nhi ngoan, ít lời thôi, đến nơi rồi đệ nhất định sẽ được biết, hiểu chưa?” Hàn Ngữ Phong dịu dàng dặn dò Cảnh nhi.
“Vâng.” Tuy Cảnh nhi không hiểu vì sao tỷ tỷ lại dặn như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Chúng ta đi nào.” Hàn Ngữ Phong kéo kéo bàn tay nhỏ nhắn của Cảnh nhi.
Cửa chính của Vương phủ, Châu nhi ngồi trong kiệu hoa tráng lệ, nàng nhấc tấm mành, nhìn xung quanh, thấy hai tỷ đệ Hàn Ngữ Phong từ xa bước đến, dịu dàng cười nói: “Hàn cô nương, cô đến rồi, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Hàn Ngữ Phong gật đầu, theo sau cổ kiệu.
Hàn Ngữ Phong trộm quan sát những người đi cùng khác, bốn kiệu phu và một ả nha hoàn, rồi nhìn đến bốn tên thị vệ đeo đao, nàng có hơi hoảng, bản thân nàng trốn còn mang theo Cảnh nhi sẽ có chút khó khăn, xem ra chỉ có khi đến Quan Âm miếu, mới tìm được cách trốn đi.
Đoàn người đi qua vài khu phố, Cảnh nhi hưng phấn hết nhìn Đông lại nhìn Tây, còn Hàn Ngữ Phong lại muốn đổi mấy tờ ngân phiếu trong người thành bạc, để tiện sử dụng, lơ đãng một hồi, đột nhiên lại thấy có một tiệm bán nhang hương rất lớn, hay lắm.
Nàng chạy đến bên cổ kiệu hoa, nói: “Châu nhi cô nương, cô chờ ta một lát, ta muốn mua vài bó nhang.”
“Hàn cô nương, ta đều đã chuẩn bị xong hết cả rồi, cô không cần mua đâu.” Châu nhi vén mành kiệu, dịu dàng đáp.
“Nhưng mà, Châu nhi cô nương, ta muốn tự mình mua để tỏ lòng thành kính đối với Đức Phật.” Hàn Ngữ Phong vội vàng tiếp lời, chỉ sợ Châu nhi không đồng ý thì toi.
“Thôi được, cô đi đi, ta chờ.” Châu nhi dịu dàng cười, bảo: “Dừng kiệu.”
Hàn Ngữ Phong vừa mới kéo Cảnh nhi đi được hai bước, thì cảm giác được có một thị vệ đang đi theo sau mình, xem ra là Tư Mã Tuấn Lỗi đã ra lệnh canh chừng nàng, nàng kéo Cảnh nhi quay lại, đặt tay Cảnh nhi vào tay người thị vệ đó, dịu dàng cười: “Thị vệ đại ca, ngươi thay ta trông Cảnh nhi một lát có được không, ta đi mua nhang, không cần dẫn nó đi theo đâu.”
Người thị vệ đó nhìn nhìn Cảnh nhi, chắc mẩm Cảnh nhi còn ở đây, nàng sẽ không dám trốn đi, trầm tư một hồi lại gật đầu: “Được rồi.”
“Cám ơn.” Hàn Ngữ Phong đạt được mục đích, nàng có thể yên tâm đi đổi bạc rồi.
Ông chủ tiệm bán nhan hương thấy có khách đến, nhiệt tình tiếp đón: “Tiểu thư, xin hỏi cô cần mua cái gì?”
“Ông lựa cho ta loại nào cũng được.” Hàn Ngữ Phong mỉm cười nói.
“Được, tiểu cô nương, cô chờ một chút.” Ông chủ vội vàng tìm một bó nhang đặt trước mặt nàng: “Tiểu thư, loại này xài tốt lắm, tổng cộng là năm lượng bạc.”
“Được, cho ông.” Hàn Ngữ Phong đưa tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc ra.
“Tiểu cô nương, cô có bạc lẻ không?” Ông chủ nhìn thấy tờ ngân phiếu mà nhảy dựng, mua bó nhang năm lượng, mà nàng trả một trăm lượng, không phải chứ.
“Ông chủ à, hôm nay rời phủ, tiểu thư nhà ta, chỉ mang theo ngân phiếu, không có bạc lẻ, nếu ông không có tiền thối, thì ta đành đi chỗ khác mua vậy.” Hàn Ngữ Phong cố tình nói vậy, đưa tay định thu tờ ngân phiếu lại.
“Tiền thối đây, tiền thối đây.” Ông chủ trộm nhìn cỗ kiệu hoa ở ngoài cửa, tráng lệ vậy, còn có thị vệ, chắc chắn là tiểu thư con nhà quan to chức lớn, một trăm lượng là chuyện bình thường, nói vậy, năm lượng cũng chỉ là số tiền cỏn con, lão vội vã giữ tờ ngân phiếu.
Hàn Ngữ Phong thở phào, rốt cục lão cũng chịu đưa bạc lẻ cho nàng, nàng cẩn thận nhét nó vào túi, cầm lấy bó hương rồi rời khỏi tiệm.
Phía sau còn truyền đến tiếng hô của ông chủ: “Cô nương, hoan nghênh cô lần sau lại đến.”