“Ngươi, ngươi cút ngay.” Hàn Ngữ Phong vừa thẹn lại vừa giận, cũng có đôi chút sợ hãi, cố gắng nhích lui thân thể về phía đầu giường, không cho hắn đụng vào người.
“Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, có phải đã muộn rồi không, lúc quyến rũ Tuấn Dật, sự thẹn thùng này ngươi bỏ đi đâu hả?” Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng cười, bàn tay to lớn đặt lên khuôn ngực tròn trịa của nàng.
“Không được đụng vào người ta.” Hàn Ngữ Phong cắn môi, hất tay hắn ra, cố nén cảm giác nhục nhã trong lòng, phản kích lại hắn: “Đúng, ta quyến rũ hắn đấy, ta nguyện ý, cho dù ta không phải là trinh tiết liệt nữ, ta cũng không muốn để một tên nam nhân vô lại như ngươi chạm vào ta, bởi vì ngươi không xứng.”
Tư Mã Tuấn Lỗi đã hoàn toàn bị nàng chọc giận, ngọn lửa giận trong lòng nháy mắt bùng lên, cảm giác như chỉ cần chạm vào là có thể nổ tan tành cả nơi này, ánh mắt trợn ngược nhìn Hàn Ngữ Phong, con ngươi đen láy sắc như dao cạo.
Hàn Ngữ Phong nhìn hắm, thân thể một trận run rẩy, nàng có chút hối hận vì lời nói thiếu suy nghĩ như vậy.
Tư Mã Tuấn Lỗi xốc mạnh váy áo của nàng lên, thân thể cao lớn gắt gao đè nàng xuống, giam cầm nàng.
Hàn Ngữ Phong phẫn nộ nhìn hắn, cắn chặt môi, yếu ớt chống cự lại hắn, tưởng tượng đến việc bị hắn lăng nhục, tay không khỏi dồn sức đẩy hắn.
“Ngươi cho là mình có khả năng phản kháng lại sao?” Tư Mã Tuấn Lỗi đưa tay mò xuống thân dưới của nàng, tay kia không chút lưu tình sờ khắp thân thể nàng, sau đó phân thân nam tính của hắn mạnh mẽ thâm nhập.
“Cút…… ngay……” Hàn Ngữ Phong phẫn hận thét lên, thân thể suy yếu, lại bất thình lình trở nên đau đớn, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Tay Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, ánh mắt lướt nhìn khuôn mặt nàng, vừa yếu ớt vừa trắng bệch, không có một tia huyết sắc, tuấn mâu của hắn vẫn thâm trầm lãnh khốc như trước.
Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở mắt, khuôn mặt lãnh khốc vô tình của hắn đập vào mắt, thân thể cảm thấy thống khổ, tay hắn lại bắt đầu vuốt ve, mồ hôi chảy dài từ vầng trán nàng xuống, nàng ra sức giãy dụa, hai chân đá loạn xạ.
Tư Mã Tuấn Lỗi rút tay về, nhìn thấy nàng cuộn tròn mình, đề phòng hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khác thường, hắn rõ ràng thật sự muốn có nữ nhân này, muốn nàng cam tâm tình nguyên phục vụ hắn.
“Nhìn bổn Vương.” Hắn nâng cằm của nàng lên, ra lệnh.
Lông mi Hàn Ngữ Phong khẽ run lên, nhắm chặt mắt lại, không chịu mở mắt nhìn hắn.
“Ngươi dám phản kháng bổn Vương, ngươi hẳn là biết hậu quả thế nào rồi đấy.” Tư Mã Tuấn Lỗi vung tay, nàng không hề nghe lời đối diện hắn.
Thân thể đột nhiên cứng đờ, sự tàn bạo lãnh khốc của hắn, khiến cho nỗi khiếp sợ của nàng vẫn còn tồn đọng, chậm rãi mở mắt, lạnh lùng phỉ nhổ: “Súc sinh.”
Nàng lại nhắm mắt lại, một lọn tóc rơi xuống trước khuôn ngực tuyết trắng kiên cường của nàng, lông mi khẽ run cố gắng nén những giọt nước mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên không còn tà niệm, không còn dục vọng.
Nàng rất đẹp, thân thể của nàng cũng rất đẹp, đẹp đến không tưởng tượng được, đẹp khiến cho kẻ khác không dám nảy sinh tà niệm, sợ làm bẩn sự hoàn mĩ trước mắt.