Thân hình Tư Mã Tuấn Lỗi cứng đờ, hắn còn không nghĩ đến việc có tin tưởng hay không liền tức giận chạy đi chất vấn nàng. Nhưng nếu nàng không đồng ý thì làm sao Toàn Vũ nói như vậy được?
‘Đó là Toàn Vũ tự mình quyết định, ta còn chưa kịp phản đối thì nàng đã bước đi rồi.’ Hàn Ngữ Phong cười nhạt một chút, giải thích.
Nghe nàng nói như vậy sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi dịu đi rất nhiều, nhưng vẫn chưa buông tay nàng ra mà nắm chặt lại: ‘Tại sao vẫn chưa trở về?’ Hắn đã đợi nàng ba ngày, nàng không biết thời gia ba ngày đối với hắn mà nói đằng đẵng bao nhiêu, dày vò bao nhiêu, giây phút chờ đợi nàng hắn lại sợ, hắn lại sợ nàng sẽ thay đổi ý định nhưng hắn vẫn cố gắng thuyết phục bản thân không nên quấy rầy nàng, nên để cho nàng có thời gian suy nghĩ cẩn thận, hiểu rõ mọi chuyện.
‘Ngươi muốn ta trở về không?’ Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn hắn, tại sao hắn không đến đón nàng trở về? Tại sao ba ngày không thấy bóng dáng mà hiện tại lại chạy đến đây chất vấn nàng, thật là buồn cười.
‘Vậy ngươi có muốn trở về không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, lạnh lùng nhìn nàng nói, hắn đương nhiên là muốn nàng trở về rồi nhưng nếu nói ra miệng thì nó lại là một loại ý tứ khác.
‘Không muốn.’ Hàn Ngữ Phong có chút giận dỗi nói, hắn chỉ cần nói ra là tốt rồi, nàng muốn nghe hắn nói hắn muốn nàng trở về, nếu hắn nói vậy thì nàng nhất định vui vẻ theo hắn trở về, chẳng lẽ như vậy mà hắn cũng không làm được sao?
‘Tốt, Hàn Ngữ Phong,ngươi không muốn phải không? Ngươi chỉ cần sinh hài tử của ta xong, sau đó tùy ngươi muốn đi đâu thì đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấy nàng nghĩ một đằng nói một nẻo nên cũng cố ý nói.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi lấy đứa nhỏ uy hiếp ta sao? Hài tử của ta, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.
‘Ngươi nói dựa vào cái gì phải đưa cho ta sao? Nếu không có sự góp sức của ta thì làm sao có đứa nhỏ?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận nhìn lại nàng, nàng nói đứa nhỏ là của nàng, nàng làm sao có thể một mình tạo ra nó chứ?
‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi nói xằng bậy gì vậy?’ Sắc mặt Hàn Ngữ Phong có chút ửng đỏ, chuyện như vậy mà hắn cư nhiên cũng dám nói ra.
‘Cùng ta trở về.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên dời đi đề tài, nhìn chằm chằm vào nàng nói.
‘Ừ, nhưng còn Toàn Vũ làm sao bây giờ? Lý Huyền Băng có khó xử nàng hay không?’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu không cùng hắn đấu võ mồm nữa nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
‘Chuyện đó ngươi không cần quan tâm, Toàn Vũ tự mình làm thì phải tự mình gánh vác hậu quả, hiện tại ngươi chỉ cần chăm sóc tốt đứa nhỏ trong bụng là được rồi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền đem nàng kéo vào trong lòng ngực, ôm lấy nàng.
‘Được.’ Bây giờ chuyện nàng cần làm không phải là đi quan tâm người khác mà chuyện duy nhất nàng phải quan tâm chính là đứa nhỏ trong bụng mình.
‘Hiện tại liền quay về vương phủ cùng ta.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong liền ôm lấy nàng bước ra cửa, hắn không thể đợi thêm được nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, không khéo lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
‘Chờ một chút, ta còn muốn thu thập một ít đồ vật, còn có Cảnh nhi nữa?’ Hàn Ngữ Phong bảo hắn dừng lại, hắn làm sao có thể nói đi là đi, nàng còn chưa nói với Lý Huyền Băng một tiếng, không thể cứ yên lặng như vậy mà rời đi.
‘Ngươi thực dong dài, những chuyện này sẽ có Xuân Vũ xửa lý tốt, không cần ngươi quan tâm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dường như có chút không kiên nhẫn, việc này còn cần nàng quan tâm sao?
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu? Ta cùng ngươi trở về thì cũng nên gặp Lý Huyền Băng từ biệt một tiếng, đây là phép tắc.’ Hàn Ngữ Phong buồn bực nhìn hắn quát, tối thiểu cũng phải cám ơn hắn đã chăm sóc mình mấy ngày nay.
‘Thì ta sẽ nói với hắn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi liếc mắt nhìn nàng một cái, từ trong miệng nàng nghe được tên Lý Huyền Băng trong lòng hắn thật không thoải mái.
‘Mau buông ta xuống.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên lấy tay sờ sờ bụng.
‘Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Đứa nhò có tốt không? Ta đi tìm đại phu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi vội vàng đem nàng nhẹ nhàng đặt trên giường, thần sắc khẩn trương, tay chân có chút luống cuống.
‘Ta không sao, chỉ là ta đói bụng.’ Nhìn thấy hắn khẩn trương vì mình như vậy Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi dám làm ta sợ, đùa như vậy vui lắm sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi có chút căm tức, hại hắn lo lắng như thế.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi ngươi thật là không nói lý lẽ nha, ta có dọa ngươi sao? Là tự ngươi khẩn trương, không phải sao?’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nhìn hắn, nhúc nhích thân mình ngồi dậy.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi còn dám ngụy biện.’ Trong mắt Tư Mã Tuấn Lỗi nảy lên lửa giận, nhìn chằm chằm nàng, nàng không biết vừa rồi hắn khẩn trương bao nhiêu, lo lắng bao nhiêu đâu.
‘Ai ngụy biện, ngươi thật sự là không nói lý lẽ mà, ta có nói bụng ta không thoải mái sao? Rõ ràng…..’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn lại hắn, nàng hiện tại mới không sợ hắn đâu.
‘Ngươi…’ Tư Mã Tuấn Lỗi chán nản nhìn nàng, đột nhiên kéo nàng lại ngăn chặn cái miệng anh đào nhỏ đang chuẩn bị hé ra của nàng.
‘Tư Mã Tuấn Lỗi….Ngô….Buông.’ Hàn Ngữ Phong giãy dụa một chút, hành động của hắn đúng là không thể đoán trước được, rõ ràng bọn họ đang cãi nhau mà hắn lại có thể đột nhiên hôn nàng.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngoảng mặt làm ngơ, càng dùng sức hấp dẫn đôi môi cánh hoa của nàng, đầu lưỡi bá đạo xâm nhập vào trong miệng nàng, cuồng nhiệt hỗn loạn hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, nàng hại hắn lo lắng sợ hãi như thế nên nàng đáng phải nhận sự trừng phạt của hắn.
Các loại cảm giác trong lòng như giao hòa cùng một chỗ, tất cả giống như một dòng dung nham nóng bỏng mãnh liệt chảy cuồn cuộn không ngừng. Tay hắn cố định chặt chẽ phía sau đầu nàng, đầu lưỡi thì dây dưa xâm nhập miệng nàng, hắn nhất định phải hôn cho đến khi nàng hít thở không thông thì mới bỏ qua.
‘Ngô….Mau buông….’ Hàn Ngữ Phong cố gắng đẩy ngực hắn ra, nàng dường như không thể hít thở được nữa.
‘Không làm cho ngươi nhớ để đời thì ta sẽ không buông tay.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thoáng rời đi đôi môi cánh hoa của nàng, để cho nàng hít thở một chút không khí, sau đó lại áp chặt môi mình lên đôi môi mềm mại của nàng, bá đạo hấp dẫn nàng, không cho nàng có một cơ hội phản kháng.
Đầu óc Hàn Ngữ Phong đều trống rỗng, thân thể càng ngày càng mềm mại vô lực, mà hắn lại hết sức mạnh mẽ, hôn càng ngày càng cuồng nhiệt như muốn cắn nuốt hết ý thức của nàng. Nàng chỉ cảm thấy cái lưỡi của hắn triền linh động trong miệng nàng như muốn hút hết hương vị ngọt lành trong miệng nàng, trêu chọc thần kinh của nàng.
Một lúc lâu sau đột nhiêm cảm thấy ngực chợt lạnh thì mới phát hiện tay của hắn đã cởi bỏ vạt áo của nàng, với vào bên trong, đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực mềm mại của nàng.
_________________