‘Thúy Hà, ngươi ngồi đi.’ Hàn Ngữ Phong ý bảo Xuân Vũ đem ghế cho Thúy Hà.
‘Cám ơn Vương phi.’ Thúy Hà ngồi xuống sau đó lấy ra một cái bùa bình an nói: ‘Vương phi, đây là ta ở Quan Âm miếu vì Vương phi mà cầu xin, mong Quan Âm phù hộ cho Vương phi cùng đứa nhỏ được bình an.’
Xuân Vũ tiếp nhận bùa bình an đưa đến trong tay Hàn Ngữ Phong, nàng khách sáo nói: ‘Thúy Hà, cám ơn ngươi.’
Từ đầu đến cuối Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn ngồi ở một bên không hề nói chuyện, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình gì?
‘Vậy không quấy rầy Vương phi cùng Vương gia, thiếp thân lui xuống trước.’ Thúy Hà thật thức thời lui đi ra ngoài.
Hàn Ngữ Phong cầm lá bùa bình an màu đỏ trong tay mà trong lòng cảm thấy nghi hoặc, Thúy Hà trước kia không phải luôn đề phòng nàng sao? Vì sao hiện tại thái độ lại chuyển biến như vậy? Không biết là bùa bình an này có nên mang theo bên người hay không?
‘Nếu không nghĩ đến muốn để lại bên người thì không cần để ý, nếu ngươi cũng muốn cầu thì ta sẽ cùng ngươi đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dường như nhìn ra lòng của nàng, tiện tay lấy lá bùa đặt qua một bên.
‘Được.’ Hàn Ngữ Phong vốn cũng không muốn mang nó bên người.
‘Vương gia, Vương phi, đã đến giờ dùng cơm trưa.’ Xuân Vũ ở một bên nhắc nhở.
‘Nhanh như vậy sao? Ta không đói bụng, ngươi ăn một mình đi, ta không ăn.’ Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi nói, nàng một chút cảm giác đói cũng đều không có.
‘Không được, ngươi không ăn chẳng lẽ muốn để con trai ta đói chết sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi không hờn không giận nói.
‘Ngươi làm sao biết đứa nhỏ là con trai, chẳng lẽ là con gái thì ngươi sẽ không thương sao?’ Hàn Ngữ Phong trừng mắt nhìn hắn, thì ra hắn cũng thế tục như vậy.
Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩn người, vấn đề này hắn còn không có nghĩ tới, chỉ là trực giác nghĩ đến đứa con sẽ là con trai thì hắn sẽ nghiêm khắc giáo dục, dồi dưỡng, nếu là con gái thì quả thật hắn không biết làm sao yêu thương nó, nhưng nếu con gái thì lớn lên nhất định giống nàng.
‘Con trai hay con gái ta đều thương.’ Qua nửa ngày hắn mới nói.
‘Như vậy mới ngoan.’ Trong mắt Hàn Ngữ Phong mang theo tia mỉm cười, giọng điệu giống như đang nói chuyện với một tiểu hài tử, Xuân Vũ đứng ở một bên cố nén cười, Vương gia chỉ có ở trước mặt của Vương phi mới một chút biện pháp cũng đều không có.
‘Xuân Vũ, ngươi mang thức ăn vào đây, chúng ta ở trong này dùng bữa.’ Sắc mặt của Tư Mã Tuấn Lỗi cứng ngắc hạ lệnh, sao nàng có thể dùng từ ngoan chứ, từ này có thể dùng cho hắn sao?
‘Dạ, nô tỳ đi ngay.’ Xuân Vũ lui đi ra ngoài.
Rất nhanh trên bàn đã bày biện rất nhiều đồ ăn ngon, Tư Mã Tuấn Lỗi đem đũa đưa tới tay nàng nói: ‘Mau ăn đi, đừng để hài tử của ta bị đói.’ Lần này hắn thông minh nên đã sửa miệng.
Hàn Ngữ Phong không chút hứng thú mở miệng, chậm rãi ăn cơm, nhưng chưa ăn được hai miếng đã buông đũa xuống. Không hiểu sao nàng cảm thấy có chút buồn nôn, nàng muốn ói.
‘Làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhíu mày một chút, xem ra cần phải thay đổi đầu bếp trong vương phủ.
Hàn Ngữ Phong lắc đầu, còn không kịp đáp lời thì trong ngực liền dâng lên cảm giác ghê tởm vội vàng đứng lên xoay người nôn mửa.
‘Ngữ Phong, ngươi làm sao vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đứng lên, khẩn trương vịn ở phía sau, vội la lên.
‘Không có việc gì...’ Hàn Ngữ Phong che miệng nôn khan mấy lần, giải thích nói: ‘Đây chỉ là hiện tượng bình thường của phụ nữ mang thai thôi.’
‘Hiện tượng bình thường, nôn mửa như vậy mà coi như hiện tượng bình thường, ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lớn tiếng rống nàng, sau đó giương giọng hô: ‘Người đâu? Đi thỉnh thái y.’
Ngoài cửa không có ai lên tiếng trả lời, có lẽ là Xuân Vũ đã tránh đi chỗ khác.
‘Không cần khẩn trương, thật sự không có việc gì.’ Hàn Ngữ Phong dùng khăn lụa lau nhẹ khóe môi, bởi vì nôm mửa mà sắc mặt có chút khó coi.
Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng đặt lên ghế sau đó nói: ‘Ngươi ngoan ngoãn ngồi đây cho ta, ta đi thỉnh thái y.’
Hàn Ngữ Phong còn không kịp có phản ứng thì Tư Mã Tuấn Lỗi đã vội vội vàng vàng chạy về cửa.
Nhìn thấy hắn chạy ra khỏi cửa phòng giống như một cơn lốc, Hàn Ngữ Phong mỉm cười lắc đầu. Hắn thật sự thập phần khẩn trương đối với đứa nhỏ này, đối đãi với nó và đứa con của Thúy Hà hoàn toàn khác nhau. Nàng vô tình vui sướng khi người khác gặp họa, nhưng tận đáy lòng cảm thấy thật ấm áp.
Thái y đến đây, cẩn thận bắt mạch, một lúc sau mới hồi bẩm: ‘Vương gia, thân thể của Vương phi cũng không đáng lo ngại, nôn mửa khi mang thai chỉ là hiện tượng bình thường, về sau Vương phi muốn ăn thứ gì thì cho ăn thứ ấy, ăn thứ gì đó chua một chút hoặc ăn mứt ngâm đường cũng tốt.’
‘Thật sự không có việc gì sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi dường như vẫn còn có chút lo lắng nên tiếp tục truy hỏi lần nữa.
‘Dạ, không có việc gì, Vương gia cứ việc yên tâm.’ Thái y lặp lại một lần.
‘Nếu như vậy thì ngươi lui xuống đi.’ Nghe thái y khẳng định như vậy thì lúc này Tư Mã Tuấn Lỗi mới yên lòng phân phó.
‘Dạ,cựu thần cáo lui.’ Thái y lui đi ra ngoài.
‘Ta đã nói là hiện tượng bình thường mà, không cần lo lắng.’ Hàn Ngữ Phong đứng dậy bước xuống giường, khóe môi cũng không tự giác mà cong lên.
‘Dù sao, mọi việc cẩn thận vẫn hơn, về sau ngươi đi đứng hay làm gì đều phải cẩn thận.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dò xét, liếc mắt nhìn nàng một cái, mệnh lệnh nói.
‘Ngươi thật là quá khẩn trương mà.’ Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút ‘không lẽ ta đây phải nằm yên bất động.’
‘Như vậy là tốt nhất.’ Dù sao từ nay về sau cũng không thể để cho đứa nhỏ xảy ra bất cứ chuyện gì bất lợi, đứa nhỏ này làm cho hắn cảm thấy được làm cha là chuyện thật là hạnh phúc, nó không chỉ là trách nhiệm mà là xuất phát từ nội tâm, hắn muốn làm một phụ thân tốt. Nàng có thai cũng mang đến nhiều áp lực nhưng nhiều nhất chính là tự hào, không biết đứa nhỏ này khi trưởng thành sẽ giống nàng hay là giống hắn?
‘Ngươi không phải đang nói thật chứ?’ Hàn Ngữ Phong trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, bất mãn nói: ‘Hiện tại trong mắt ngươi chỉ có đứa nhỏ.’ Ngữ khí của nàng như có chút dấm chua.
Khóe môi của Tư Mã Tuấn Lỗi co rúm lại, không biết là nên cam chịu hay là nên phủ nhận, đây chính là đứa nhỏ của bọn họ, hắn đương nhiên thương rồi, hắn thương đứa nhỏ không phải cũng giống như thương nàng sao? Thật không biết nàng ghen cái gì?
=== =====