Mục lục
Ngược Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘Ngươi nói cái gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi giữ chặt nàng lại, con ngươi đen chớp động, ánh mắt khiếp sợ, ‘Ngươi nói ai có có thai?’

‘Hàn Ngữ Phong. Vương phi của ngươi. Đừng nói với ta là ngươi không biết nha.’ Toàn Vũ suy nghĩ nhìn hắn, hắn không biết thật.

Thân mình Tư Mã Tuấn Lỗi lập tức cứng ngắc, Hàn Ngữ Phong có bầu? Dùng sức cầm lấy tay nàng: ‘Sao ngươi biết?’

‘Ta đã xem mạch của nàng, đương nhiên đã biết.’ Toàn Vũ trừng mắt liếc hắn một cái.

Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt biến thành xanh mét, nàng có thai, cư nhiên gạt hắn mang theo đứa nhỏ rời đi. Chết tiệt, hắn nhất định tìm nàng về, không bỏ qua cho nàng.

Đột nhiên buông Toàn Vũ ra, phi thân rời đi.

Ngoài thành.

‘Phu nhân ngủ đi.’ Xuân chuẩn bị giường rồi nói với nàng.

‘Ừ. Xuân Vũ ngươi đi xem Cảnh nhi đã ngủ chưa? Sau đó làm cho ta chút thức ăn.’ Hàn Ngữ Phong gật gật đầu.

‘Được. Phu nhân, ta ra ngoài làm ít thức ăn cho ngươi, cơm chiều người chỉ mới ăn một ít.’  Xuân Vũ xoay người, nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Hàn Ngữ Phong quay lưng về phía cửa, muốn cởi áo ngoài chuẩn bị ngủ thì cửa đột nhiên mở ra.

‘Xuân Vũ, nhanh như vậy sao, Cảnh nhi đã ngủ chưa?’ nàng nghĩ là Xuân Vũ nên thuận miệng hỏi, sau đó xoay người lại, nhìn thấy con ngươi đen đầy lửa giận kia, thân thể run lên nói: ‘Là ngươi.’

Tư Mã Tuấn Lỗi không nói một lời nào, hơi thở tản ra nguy hiểm, từ từ tới gần nàng, ánh mắt tràn đầy lửa giận, tựa hồ có thể cắn nuốt nàng. Hàn Ngữ Phong lui về phía sau từng bước một,  không biết hắn làm sao lại tìm được nàng. Vì sao lại phẫn nộ như thế?

‘Ngươi làm sao vậy?’ Thối lui đến tận bên giường, không còn đường lùi nữa, nàng mạo hiểm hỏi một câu.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi điên rồi, cư nhiên mang theo hài tử của ta rời đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt tràn đầy hận ý, hắn sẽ không tha thứ cho nàng.

Thân mình Hàn Ngữ Phong run lên, ngước mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn đã biết, làm sao hắn biết? Hôm nay nàng cũng vừa mới biết.

‘Tại sao ngươi biết?’ nàng lơ đãng hỏi.

‘Ngươi hy vọng ta không biết có phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thẳng về phía nàng, khóe miệng cười châm chọc.

‘Chẳng lẽ ngươi phái người theo dõi ta?’ Hàn Ngữ Phong kinh ngạc. Hắn không phải âm thầm tra xét nàng chứ? Xuất phát từ sự quan tâm? Không cam lòng? Hay là phẫn hận?

Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Lỗi có chút không tự nhiên, nói: ‘Lý Huyền Băng là ngoại thần, nhất cử nhất động của hắn đương nhiên sẽ có người chú ý.’ Hắn cũng phái người theo dõi nàng, bằng không sẽ không biết nàng đang ở nơi nào.

Thì ra là như vậy. Hàn Ngữ Phong sắc mặt ảm đạm, nàng tổn thương hắn nhiều như vậy, sao còn dám hy vọng xa vời hắn quan tâm mình. Nguyên lai lòng nàng còn chưa đủ cứng rắn, luôn có càm giác đau đớn.

‘Ta không có. Ta cũng không biết, hôm nay sau khi ngất xỉu mới biết được.’ Mặc kệ hắn tin hay không, nàng vẫn giải thích.

Nàng té xỉu? Nàng cũng vừa mới biết mình mang thai? Nhìn nàng sắc mặt trắng bệch không có huyết sắc, Tư Mã Tuấn Lỗi đau lòng, lửa giận lúc trước cũng dần dần nguội đi, ôm nàng vào trong ngực.

‘Thân mình thế nào? Có chỗ nào … không thoải mái không?’ Ngữ khí ôn nhu mang theo sự quan tâm.

‘Ăn uống không được tốt lắm thì có tính là không thoải mái không?’ Hàn Ngữ Phong thực dịu dàng, ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn. Nàng không muốn giả vờ kiên cường nữa, nàng vốn rất yếu ớt, đặc biệt khi biết mình mang thai, nàng đột nhiên mới phát hiện nàng nhớ hắn biết bao nhiêu.

‘Hiện tại có ăn được không? Bữa tối đã ăn chưa? Mau nằm xuống đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thần sắc khẩn trương, ôm nàng nhẹ đặt xuống.

‘Ta không sao.’ Hàn Ngữ Phong cười khẽ, nhìn thấy hắn khẩn trương như thế, làm cho nàng không khỏi uất ức.

‘Đứa nhỏ thế nào?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nằm xuống, lấy tay nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng, tựa hồ muốn cảm thụ đứa nhỏ.

‘Tốt lắm.’ Hàn Ngữ Phong vừa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra, Xuân Vũ bưng điểm tâm trong tay đi vào, thấy Vương gia thì sửng sốt.

‘Nô tỳ tham kiến Vương gia.’ Xuân Vũ đặt điểm tâm trên bàn, cũng không có ý lui ra ngoài.

‘Xuân Vũ, có việc gì sao?’ Thấy nàng không có ý dời đi, Hàn Ngữ Phong nhìn nàng hỏi.

Xuân Vũ thấy mặt Tư Mã Tuấn Lỗi không chút thay đổi, tựa hồ như đang do dự không biết có nên nói hay không.

Hàn Ngữ Phong ngước mắt nhìn nàng nói: ‘Xuân Vũ nếu có việc thì cứ nói, không phải ngại.’

Xuân Vũ cắn môi chần chừ một chút, không còn cách nào khác mới nói:’ Vương phi ngươi hiện tại đang có mang, hẳn là sẽ quay về vương phủ cùng Vương gia.’

Hàn Ngữ Phong nao nao quay đầu nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, con ngươi đen thâm trầm nhất thời không biết nên nói sao, càng không ngờ Xuân Vũ lại hỏi như vậy.

Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang lãnh liệt bắn về phía nàng, chẳng lẽ hiện tại nàng còn không muốn hồi phủ cùng hắn sao?

Xuân Vũ do dự  một chút, thở sâu một hơi, lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nói: ‘Vương phi, nô tỳ biết ngươi vẫn nhớ thương Vương gia, mà Vương gia cũng nhớ thương Vương phi. Nô tỳ thật không rõ, nếu yêu nhau thì tại sao phải làm tổn thương nhau?

Lời của nàng vừa nói ra, Tư Mã Tuấn Lỗi và Hàn Ngữ Phong đồng thời sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái rồi cùng quay mặt đi.

Xuân Vũ lại nói tiếp: ‘Nô tỳ biết mình lắm chuyện, không nên hỏi nhiều về chuyện của chủ tử. Nhưng nô tỳ không muốn nhìn thấy Vương gia Vương phi tra tấn lẫn nhau. Nô tỳ cái gì cũng đều không hiểu, nhưng nô tỳ biết trên đời này hạnh phúc là điều quan trọng nhất, giống như ‘chấp tử tay cùng tử giai lão’. Hai người nếu thực sự yêu nhau, dù con đường phía trước nhấp nhô, khó khăn đến đâu, cũng có thể dũng cảm đón nhận, cùng nhau vượt qua tất cả.’

Nói xong, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, xoay người lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong phòng một mảnh yên lặng, Hàn Ngữ Phong nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp khôn kể. Nàng không nghĩ Xuân Vũ sẽ nói như vậy, nhưng mà Xuân Vũ không hiểu nàng đang lo lắng chuyện gì? Đang sợ cái gì? Nàng là có thể cùng Tư Mã Tuấn Lỗi quay về vương phủ, nhưng còn Thúy Hà và đứa nhỏ kia thì sao, cho dù Tư Mã Tuấn Lỗi không thương nàng, nhưng chung quy nàng vẫn tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK