Lý Huyền Tuyết bất đắc dĩ nhìn bọn họ nhẹ nhàng lắc đầu: ‘Không được rồi, hoàng huynh rất cố chấp, không chịu nghe lời giải thích của ta.’
‘Công chúa không cần tự trách, Tuấn Dật, ngươi đưa Công chúa trở về trước đi, ta đi gặp hắn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dường như cũng dự đoán được cho nên hắn cũng không có ôm hy vọng gì nhiều.
‘Tuấn Lỗi, ta đi vào cùng ngươi.’ Tư Mã Tuấn Dật quay đầu lại nhìn Công chúa nói: ‘Huyền Tuyết, ngươi tự mình về trước đi.’
‘Ừ, Tuấn Dật?’ Lý Huyền Tuyết đột nhiên gọi lại hắn, nếu bọn họ cùng hoàng huynh gây chuyện ầm ĩ thì nàng nên giúp ai? Nàng chần chừ một chút rồi nói: ‘Các ngươi cũng không thể được…’
‘Ta biết rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn ra nàng đang lo lắng chuyện gì nên nhẹ giọng an ủi.
‘Vậy ta đi đây.’ Lý Huyền Tuyết lúc này mới yên tâm ngồi trên nhuyễn kiệu rời đi.
Nàng lo lắng không yên ở trong phòng chờ đợi suốt một ngày, cho đến tối mới nhìn thấy Tư Mã Tuấn Dật trở lại trong vương phủ, vừa định mở miệng hỏi hắn thì thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm, vì thế sửa lời nói: ‘Đã dùng bữa tối chưa? Có muốn ta kêu người chuẩn bị cho ngươi không?’
‘Không cần.’ Tư Mã Tuấn Dật giữ chặt nàng lại: ‘Ngươi biết không? Hoàng huynh của ngươi cư nhiên uy hiếp Hoàng Thượng muốn mang đi Hàn Ngữ Phong, Tuấn Lỗi sắp điên lên rồi.’
‘Hoàng huynh muốn mang Hàn Ngữ Phong đi?’ Lý Huyền Tuyết cảm thấy cả kinh, dù sao hiện tại nàng ta cũng là Vương phi của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Thật không biết hắn đang nghĩ cái gì?’ Tư Mã Tuấn Dật có chút đau đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ? Hắn cũng không muốn Tuấn Lỗi bị bất cứ thương tổn gì.
‘Kỳ thật hoàng huynh của ta cũng giống như ngươi rất đa tình. Lúc nào cũng có nhiều nữ nhân vây quanh, nhưng huynh ấy đã mất đi người mà trong lòng huynh ấy yêu nhất chính là Hàn Ngữ Phong, huynh ấy đối với nàng nhất kiến chung tình, chỉ là thủ đoạn của huynh ấy lần này thật không có lý trí.’ Lý Huyền Tuyết trầm mặc một chút sau đó nói, nàng có thể khẳng định nội tâm của hoàng huynh cũng rất thống khổ.
‘Nhưng mà hắn sai rồi, yêu một người không nhất định phải có được nàng mà chỉ hy vọng nhìn thấy nàng được hạnh phúc.’
Lý Huyền Tuyết nghe vậy liền hoài nghi, theo dõi nét mặt hắn, đột nhiên hỏi: ‘Tư Mã Tuấn Dật, người ngươi yêu chẳng lẽ đã gả cho người khác?’ Trong lòng nàng có chút chua xót.
‘Nói bậy bạ gì đó?’ Tư Mã Tuấn Dật trừng mắt liếc nàng một cái. Che dấu bản thân đang chột dạ.
‘Nếu không phải như vậy thì ngươi sẽ không nói ra những lời này.’ Lý Huyền Tuyết nói, sau đó lại khẳng định: ‘Sau này ta sẽ không cho ngươi có cơ hội cảm khái như vậy nữa bởi vì người ngươi yêu sẽ là ta, mà ta cũng sẽ không rời xa ngươi.’
‘Vậy thì cố gắng biểu hiện làm cho ta yêu ngươi đi.’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút. Mấy ngày nay ở chung với nàng mới phát hiện ra nàng cũng có thật nhiều ưu điểm, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.
Lý Huyền Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn nói: ‘Ta đã cố gắng hết sức để biểu hiện rồi, nói thật đi, ngươi có thích ta một chút nào không?’ Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn hắn với vẻ mặt chờ mong.
‘Không có.’ Tư Mã Tuấn Dật trả lời rất nhanh, trong mắt cất giấu ý cười.
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết cảm thấy bị đả kích, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bèn nói: ‘Ngươi không thích thật sao? Vậy tại sao mỗi tối đều ôm ta?’
‘Bản thân ta muốn như vậy.’ Tư Mã Tuấn Dật bỏ dỡ câu nói, nhanh tay ôm lấy nàng, ngăn chặn nàng khi nàng vừa muốn mở miệng, đôi môi bá đạo dùng sức hôn nàng, hiện tại hắn càng ngày càng thích môi nàng, càng ngày càng mê luyến thân thể nàng.
Sau khi tình cảm mãnh liệt mà dịu dàng qua đi, hơi thở Lý Huyền Tuyết trở lại bình thường, nàng ngước mắt hỏi: ‘Chúng ta có cần đi khuyên nhủ hoàng huynh không? Làm cho huynh ấy buông tha Hàn Ngữ Phong?’ Quả thật nàng cũng không muốn làm cho hoàng huynh bị bất kỳ thương tổn gì.
‘Quên đi, chuyện của bọn họ thì nên để chính bọn họ giải quyết, chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào, để tránh càng giúp càng loạn.’ Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy nàng, không phải hắn không muốn giúp mà là có một số việc chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết được.
‘Được rồi.’ Nàng bất đắc dĩ thở dài. Chỉ hy vọng mỗi người đều thật ốtt, nhất là hoàng huynh của nàng, có thể buông xuống tình cảm trong lòng.
Sau khi hôn lễ long trọng qua đi.
Lý Huyền Băng liền cùng nàng nói: ‘Tuyết nhi hãy tự mình bảo trọng, hoàng huynh phải quay về nước rồi.’
‘Hoàng huynh.’ Lý Huyền Tuyết nhìn hắn, vốn muốn hỏi hắn tại sao nhất định phải làm như vậy? Mang đi Hàn Ngữ Phong thì huynh ấy sẽ thật sự hoàn thành tâm nguyện hay sao? Nhưng nàng vẫn không có hỏi ra miệng mà chỉ gật đầu nói: ‘Hoàng huynh, huynh cũng đi đường cẩn thận.’
‘Ta sẽ cẩn thận, Tuyết nhi, hẹn gặp lại.’ Lý Huyền Băng nói xong, nhìn nàng một cái rồi mới xoay người rời đi.
Chớp mắt mà bọn họ đã thành thân được bảy ngày, những ngày này Tư Mã Tuấn Dật vẫn ở cùng nàng, nàng nghĩ hạnh phúc đã thật sự mỉm cười với nàng.
Nhàn nhã dùng xong bữa sang, Tang nhi liền tiến vào bẩm báo: ‘Công chúa, tiểu thiếp của Vương gia đến đây.’
‘Bọn họ?’ Lý Huyền Tuyết cả kinh, nàng dường như đã quên mất sự tồn tại của bọn họ nhưng bọn họ quả thật vẫn tồn tại, đã từng nghĩ bản thân không thèm để ý thì ra chính mình không những để ý mà còn là cực kỳ để ý.
‘Công chúa, ta ra bảo bọn họ đi thôi.’ Nhìn thấy sắc mặt nàng không được tốt lắm nên Tang nhi nói.
‘Không cần đâu Tang nhi, để cho bọn họ vào đi.’ Cái gì nên tới cũng đã tới, trốn được nhất thời chứ không trốn được cả đời.
‘Thiếp thân thỉnh an Vương phi.’ Năm mỹ nhân liền nhanh chóng đi vào, hơi cúi người hành lễ.
‘Các vị tỷ tỷ xin mời đứng lên, chúng ta đều là tỷ muội một nhà, không cần đa lễ. Tang nhi, dâng trà.’ Trên mặt Lý Huyền Tuyết mang theo nụ cười.
‘Tạ ơn Vương phi.’ Mọi người cùng nhau đứng lên nhìn nàng nói: ‘Tình cảm của Vương gia cùng Vương phi tốt quá, thật khiến cho người ta hâm mộ.’
‘Lúc này Vương gia đối với các vị tỷ tỷ không phải cũng tốt lắm sao?’ Lý Huyền Tuyết nghe ra được trong lời nói của bọn họ có chứa chua xót cùng ghen tị.
‘Làm gì có? Bọn tỷ muội đều đã lâu không có nhìn thấy Vương gia.’ Một nữ tử khẽ thở dài.
Lý Huyền Tuyết hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, bèn mỉm cười đáp: ‘Ta hiểu được ý đồ mà các vị tỷ tỷ đến đây hôm nay, ta sẽ không nuốt lời.’ Nhưng không hiểu vì sao tâm lại đau đớn như vậy?
‘Vương phi nhớ rõ là tốt rồi, vậy thì tỷ muội chúng ta liền cáo lui, không quấy rầy Vương phi nữa.’ Bọn họ đã đạt được mục đích liền đứng dậy cáo lui.
Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất ở cửa, sắc mặt của Lý Huyền Tuyết thật sự khó coi, khóe môi cũng không thể nở nụ cười, nhưng nàng nhất định phải làm vậy, che dấu đau lòng nói: ‘Tang nhi, ngươi đi gọi quản gia đến đây.’