Mục lục
Ngược Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đêm

Tư Mã Tuấn Lỗi vừa trở lại Lục Bình uyển liền phát hiện có điểm dị thường.

‘Nếu đã đến đây thì hãy uống chén trà, nếu không người khác còn tưởng rằng bổn vương tiếp đãi khách không chu đáo.’ Nhìn lên trên nóc nhà, hắn giương giọng nói.

‘Tư Mã Tuấn Lỗi quả nhiên nội lực thâm hậu, Phong Hồn bội phục.’ Phong Hồn từ trên nóc nhà nhún một cái, đã đứng vững vàng trên mặt đất.

‘Phong Hồn, quả nhiên là ngươi, còn muốn ám sát bổn vương sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nhìn, hắn dù muốn giết mình cũng không dễ dàng như vậy.

‘Vương gia, ngươi nói đi, Quỷ môn ta chưa khi nào không hoàn thành nhiệm vụ?’ Phong Hồn tử mâu lạnh như băng, chẳng qua là đối thủ lần này của hắn quá cường đại.

‘Có thích khách, bảo hộ Vương gia.’ Nghe thấy động tĩnh, bọn thị vệ liền đồng thời xông tới.

‘Các ngươi tất cả lui ra, bổn vương không phân phó thì không được động thủ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bàn tay to vung lên, ra lệnh.

‘Tuân lệnh.’ Bọn thị vệ lên tiếng trả lời, thối lui ra ngoài, thủ trước cửa Lục Bình uyển.

Vẫn còn chưa nghỉ ngơi, Hàn Ngữ Phong nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, mở ra liền thấy một đôi tử mâu, có chút kinh hỉ nói: ‘Phong Hồn, là ngươi.’ Nàng vẫn còn nhớ ân cứu mạng của hắn, hắn đã tặng thuốc giải cho Cảnh nhi.

‘Ngươi có khỏe không?’ Phong Hồn gật đầu, tử mâu tuy rằng vẫn lạnh như băng nhưng lại vơi đi không ít hàn khí.

‘Ta vẫn khỏe, đã trễ rồi, ngươi đến có việc gì sao?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc nhìn hắn, muộn như vậy hắn còn đến vương phủ để làm gì?

Nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì, tự nhiên nói chuyện với nhau, Tư Mã Tuấn Lỗi trong lòng sinh tức giận, nữ nhân chết tiệt này còn giả bộ không biết đây là tình huống gì, không khỏi quát to: ‘Hàn Ngữ Phong, hắn đến để ám sát bổn vương.’

‘Ám sát?’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nghĩ đến lần trước hắn ở thư phòng gặp chuyện, chẳng lẽ lần này cũng là đến để làm hắn bị thương? Không khỏi nhìn chằm chằm Phong Hồn ánh mắt như muốn hỏi.

Phong Hồn cứng ngắc, hắn nghĩ mình không cần phải dấu diếm nhưng lại không thể nói ra cho nàng biết.

‘Vì sao nhất định phải giết người? Ngươi thiếu bạc sao?’ Hàn Ngữ Phong thủy chung không thể hiểu được hắn vì sao lại phải làm sát thủ? Giết người thì một ngày nào đó sẽ bị người giết.

Phong Hồn bị nàng hỏi vậy, không biết nên khóc hay nên cười. Vấn đề này hắn nên trả lời thế nào? Hắn là cô nhi, lại có đôi mắt không giống người thường, mỗi người nhìn thấy hắn đều cho hắn là yêu nghiệt, cho nên hắn không sợ giết người, cũng chẳng quan tâm đến người hắn giết là ai? Hắn cũng không để ý đến việc ngày nào đó mình sẽ bị người khác giết chết.

‘Bởi vì ta là yêu nghiệt, cho nên rất thích hợp để giết người.’ trầm mặc hồi lâu hắn mới lạnh lùng nói ra những lời này, tử mâu che dấu nội tâm đau xót.

‘Yêu nghiệt? Đó là do đôi mắt của ngươi sao? Ta lại thấy đó là đôi mắt xinh đẹp, vì sao ngươi không nghĩ là mình thật may mắn, ông trời ưu ái nên mới tặng nó cho ngươi, người thường đâu thể có được nó? Ta thực hâm mộ.’ Hàn Ngữ Phong mắt sáng lên, thực sự là tử mâu của hắn rất đẹp.

Phong Hồn không thể tin vào tai mình, nàng lại nói đôi mắt của hắn rất đẹp, chưa từng có người nào nói với hắn như vậy? Ngay cả người thân nhất của mình, sự phụ của hắn cũng không nói như vậy? Tử mâu lộ ra một loại ôn nhu nhìn nàng, lời của nàng làm ấm áp trái tim đã lạnh như băng từ hai mươi mấy năm trước.

Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên, tuấn mâu híp lại, ánh mắt âm hiểm, nữ nhân chết tiệt này dám ở trước mặt hắn khen một nam nhân khác là xinh đẹp, vậy mặt mũi hắn biết để ở đâu. Tên Phong Hồn chết tiệt cũng cư nhiên dám dùng cái ánh mắt đen tối ấy nhìn nàng.

‘Hàn Ngữ Phong, lại đây.’ Khẩu khí chân thật đáng tin, ra lệnh nói.

‘Làm gì?’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nhìn về phía hắn, hắn lại phát điên vì chuyện gì.

Tư Mã Tuấn Lỗi thân thủ đột nhiên đem nàng ôm vào trước ngực, khiêu khích nhìn Phong Hồn nói: ‘Có phải phát giác ‘ Vương phi ’ của bổn vương cũng không giống người thường.’ Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ Vương phi.

‘Không giống người thường.’ Phong Hồn tử mâu cười như không cười, nhìn thấy trong mắt hắn tràn đầy ghen tỵ.

Hàn Ngữ Phong có chút ngượng ngùng, giãy dụa trong lòng hắn, hắn lại định làm gì? Nhưng Tư Mã Tuấn Lỗi lại gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, không cho nàng cử động.

‘Vương gia chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi? Ngươi cũng hiểu ý đồ của ta rồi,  ta đây không khách khí nữa.’ Phong Hồn mâu quang đột nhiên lạnh lùng, tuy rằng không muốn giết hắn. Nhưng đã đáp ứng với Châu nhi rồi, hắn nhất định phải làm vì lời hứa hẹn của hắn.

Nhìn thấy Phong Hồn đột nhiên ra tay, Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Hàn Ngữ Phong xoay người một cái, đặt nàng sang một bên rồi phi thân nghênh chiến.

Hàn Ngữ Phong lo lắng, nhìn hai bóng người chuyển động rất nhanh trước mắt, nàng không thể biết được tình hình trong đó ra sao.

‘Mau dừng lại, đừng đánh nữa.’ Nàng lớn tiếng hô, ngoài cửa bọn thị vệ cũng lo lắng, nhưng vương gia đã dặn nếu không có chỉ thị của vương gia thì không được động thủ.

Trước mắt chợt lóe lên, hai bóng dáng đang dây dưa đột nhiên tách ra, chỉ thấy hai người đồng thời vận khí chưởng lực mang theo mười phần công lực định  đánh tới đối phương.

‘Không, đừng.’ Hàn Ngữ Phong hô to một tiếng, chạy lại chắn giữa bọn họ, nàng không muốn bọn họ ẩu đả, cũng không muốn ai trong hai người bị thương.

‘Ngữ Phong, tránh ra.’ Hai người đồng thời hô to, chưởng lực nếu đánh tới thân thể của nàng thì không có gì khác ngoài cái chết, nhưng giờ nàng căn bản cũng không kịp phản ứng nữa rồi.

Hai người đồng thời cuống quít vận nội lực, đột nhiên thu hồi chưởng lực, ngược lại hai người đều đồng thời tự đả thương chính mình, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, sau đó cả hai đều lảo đảo lui về phía sau vài bước

Hàn Ngữ Phong bị dọa đến thất kinh, tại sao có thể như vậy?

‘Các ngươi có sao không?’ Nàng nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi rồi lại nhìn Phong Hồn, đều do nàng không tự lượng sức, lo lắng không chu toàn, nếu không phải vì  nàng, có lẽ bọn họ đã không bị thương.

Hai người nhìn nàng, đồng thời nhắm mắt dưỡng thần, ngồi dưới đất vận công chữa thương.

Hàn Ngữ Phong mắt đẹp hàm chứa nước mắt trong suốt, đứng ở một bên, không biết nên làm gì bây giờ?

Lúc lâu sau bọn họ mới mở to mắt, Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn nàng nước mắt lưng tròng, bộ dáng vừa đau thương vừa tức giận, trách cứ nói: ‘Khóc cái gì? Bổn vương còn chưa chết đâu.’

‘Thực xin lỗi, ta không cố ý.’ Trong lòng Hàn Ngữ Phong cực kỳ áy náy.

‘Ngữ Phong không cần lo lắng, chúng ta không có việc gì.’ Phong Hồn cũng không nhẫn tâm trách cứ, an ủi nói, hắn biết đó do nàng có lòng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK