Vẻ mặt Hỏa Vân Kiều vô cùng phẫn nộ, tiến vào hét lớn: ‘ Mẫu Đơn là ai? Ra đây cho ta.’
‘Ai da, ai đây? Vị tiểu thư này có phải đi nhầm chỗ hay không? Đây chính là nơi dành cho nam nhân, Hoa ma ma ta không biết lấy gì để chiêu đãi ngươi,tiểu thư tốt nhất là hãy rời khỏi đây.’ Thân hình mập mạp của Hoa ma ma lắc lư từ bên trong đi ra.
‘Hãy bớt nói nhảm đi, Mẫu Đơn là người nào? Nói mau.’ Hỏa Vân Kiều nắm lấy vạt áo của bà ta, hung hăng nói.
Những tên bảo tiêu trong kỹ viện thấy Hoa ma ma bị nàng bắt giữ liền vội vàng bao vây xung quanh.
Vẻ mặt Hỏa Vân Kiều mất hết kiên nhẫn, tiện tay lấy ra một ít bột phấn, sau đó mọi người đều cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người vô lực nằm xụi lơ, hôn mê trên mặt đất.
‘Ngươi… Ngươi là ai? Muốn làm gì?’ Vẻ mặt Hoa ma ma có chút biến sắc, giọng nói run rẩy, ngước ánh mắt hoảng sợ lên nhìn nàng.
‘Ngươi không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần mang ta đi gặp Mẫu Đơn thì ta sẽ không làm khó dễ ngươi, nếu không đừng trách bổn cô nương xuống tay vô tình.’ Ánh mắt Hỏa Vân Kiều bắn ra tia nhìn lạnh lẽo.
Hoa ma ma không khỏi rùng mình một cái, sau đó lắp bắp nói: ‘Cô nương, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, Mẫu Đơn là nữ nhân của Phong Hồn, ta có thể mang ngươi đến gặp nàng nhưng đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.’
Nghe bà ta nói Mẫu Đơn là nữ nhân của Phong Hồn càng làm cho Hỏa Vân Kiều thêm tức giận, tay siết chặt lại nói: ‘Cho dù Phong Hồn có ở đây cũng không làm gì được ta, không cần nói nhiều nữa, mau mang ta đi.’
‘Được. Được.’ Hoa ma ma vội vàng gật đầu, bị nàng túm lấy quần áo đẩy về phía trước dẫn đường.
Đứng ở trước tiểu lâu của hậu viện, bà ta chỉ tay nói: ‘Mẫu Đơn ở ngay trên lầu, cô nương hãy tự mình đi tìm nàng.’
Hỏa Vân Kiều nhún chân một cái liền bay lên lầu. ‘Ba’ một tiếng vang lên, nàng đá văng cửa xông vào.
‘Ai đó?‘ Đang ở trong phòng, Ngọc Oánh đột nhiên quay đầu nhìn lại thì thấy người đứng trước cửa vẻ mặt tức giận, nàng liền vội vàng đứng dậy nói: ‘Tiểu thư, là ngươi.’
‘Là ngươi.’ Hỏa Vân Kiều nhìn thấy người đứng trước mặt có bộ dáng khiếp sợ, sắc mặt xanh mét của nàng càng trở nên khó coi, nữ nhân này thì ra là Ngọc Oánh, nàng tiến lên phía trước vài bước.
‘Tiểu thư, xin hãy nghe Ngọc Oánh giải thích. Ta không phải nữ nhân của Công tử, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.’ Nhìn thấy bộ dáng muốn giết người của nàng, Ngọc Oánh bị dọa phải lui về phía sau vài bước, vội vàng mở miệng nói.
Hỏa Vân Kiều dừng bước, mắt đẹp hung hăng bắn thẳng về phía Ngọc Oánh.
‘Tiểu thư, mọi chuyện là như vầy…’ Ngọc Oánh đem tất cả sự việc đã trải qua giải thích lại một lần nữa, sau đó trộm nhìn sắc mặt nàng.
Hỏa Vân Kiều chính là trừng đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới mới mở miệng nói: ‘Ngọc Oánh, ngươi tưởng nói như vậy thì ta sẽ tha cho ngươi sao? Mặc kệ có phải là ngươi cố ý hay không? Hôm nay ngươi nhất định phải chết.’ Hỏa Vân Kiều nói xong đột nhiên lấy trong người ra một viên thuốc nhét vào trong miệng nàng.
Bị bắt nuốt viên thuốc, Ngọc Oánh lấy tay vuốt vuốt trước ngực mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng: ‘Tiểu thư, ngươi cho ta ăn cái gì vậy?’
‘Ngươi muốn biết sao?’ Hỏa Vân Kiều đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ngọc Oánh cả người dựng tóc gáy, trong mắt càng ngày càng sợ hãi.
‘Không cần sợ.’ Hỏa Vân Kiều cười lạnh, sau đó chậm rãi nói: ‘Nó sẽ chỉ làm cho da thịt trên người ngươi từ từ thối rữa, chẳng mấy chốc mà khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp như hoa kia sẽ vô cùng thê thảm, cuối cùng toàn thân thối rữa mà chết. ‘
Nghĩ đến bộ dạng thối rữa mà chết của mình, Ngọc Oánh bị dọa đến toàn thân run rẩy, nhìn nàng một lúc sau đó lấy tay che mặt, ngồi phịch trên mặt đất.
‘Sợ rồi sao? Chẳng phải ta đã sớm cảnh cáo ngươi bảo ngươi nên an phận thủ thường. Muốn dùng dung nhan xinh đẹp này để mê hoặc Phong ca ca của ta sao?’ Trong mắt không có lấy một tia thương cảm.
Đột nhiên Ngọc Oánh phát hiện trên mu bàn tay của mình xuất hiện một chấm nho nhỏ màu đỏ, nhưng chấm đỏ này càng ngày càng lớn hơn.
…Ngọc Oánh ôm đầu hô to lên giống như người điên.
‘Đã xảy ra chuyện gì vậy?’ Nghe theo mệnh lệnh của Phong Hồn nên Trầm Mộ Thần đột nhiên xông vào, sau đó phát hiện ra Hỏa Vân Kiều liền nghi hoặc hỏi: ‘Hỏa cô nương, tại sao ngươi lại ở trong này?’
‘Vậy tại sao ngươi lại ở chỗ này?’ Hỏa Vân Kiều hỏi ngược lại hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thì ra bọn họ người nào cũng biết, chỉ có nàng là không biết.
‘Ta đến để làm việc.’ Trầm Mộ Thần trả lời một câu, thì ra nàng đã biết, trách không được khi xuất môn sắc mặt của nàng lại khó coi như vậy, sau đó hướng về phía Ngọc Oánh đang ôm đầu ngồi bệt dưới đất nói: ‘Xin hỏi ngươi có phải là Mẫu Đơn cô nương không? Ta đã chuộc thân cho ngươi rồi, tất cả mọi việc đã được giải quyết tốt lắm, ngươi hãy thu thập một ít đồ đạc rồi cùng ta đi.’
Không đợi Ngọc Oánh nói chuyện, Hỏa Vân Kiều liền đứng dậy hỏi: ‘Ngươi muốn dẫn nàng đi đâu? Không phải là mang nàng về Quỷ môn chứ?’
‘Môn chủ ra lệnh bảo ta an bài cho nàng một chút.’ Trầm Mộ Thần trả lời đơn giản.
‘Không cần phiền phức như vậy, tùy tiện tìm nơi nào đó chôn cất là được.’ Hỏa Vân Kiều lạnh lùng nói.
‘Tùy tiện chôn cất?’ Trầm Mộ Thần nghi hoặc nhìn nàng một cái, lúc này Ngọc Oánh đột nhiên đứng lên, ánh mắt kinh hoảng làm cho người ta sợ hãi, hắn liếc mắt nhìn thì thấy trên khuôn mặt nàng có rất nhiều chấm đỏ nên cũng hoảng sợ, vội vàng hỏi: ‘Ngươi làm sao vậy?’
Ai ngờ nàng lại đột nhiên chạy đến trước gương đồng, nhìn thấy chính mình trong gương lại hoảng sợ kêu to lên… Sau đó thân hình mềm nhũn gục trên mặt đất.
‘Hỏa cô nương, ngươi đã làm gì nàng?’ Trầm Mộ Thần xem xét cẩn thận thì thấy trên mặt, trên tay nàng chi chít các chấm đỏ, mới phát hiện ra hình như nàng trúng độc, hắn đứng dậy nhìn Hỏa Vân Kiều hỏi.
‘Ngươi không phải thấy rồi sao? Cần gì phải hỏi ta. Ngươi cứ tùy tiện tìm một nơi để chôn cất nàng ta là được, ta đi trước đây.’ Hỏa Vân Kiều liếc nhìn Ngọc Oánh đang nằm trên mặt đất rồi xoay người rời đi.
‘Chờ một chút, Hỏa cô nương.’ Trầm Mộ Thần đột nhiên gọi nàng lại.