‘Lý công tử, chúng ta đi thôi.’ Tề Vũ ở một bên lại nhẹ giọng nói.
‘Ừ.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu nàng không thể để ý.
‘Vân Thường cung tiễn Tề công tử Lý công tử.’ Ôm chặt hắn vào trong ngực Vân Thường nói.
Chờ bọn hắn đi ra khỏi khoang thuyền Tư Mã Tuấn Dật bỗng buông Vân Thường ra: ‘Vân Thường, bổn vương không phải cố ý mạo phạm.’
Bị hắn buông ra sắc mặt Vân Thường ảm đạm hơi miễn cưỡng cười nói: ‘Vương gia quá lo lắng rồi, Vương gia là ai chứ? Vân Thường so với ai khác hiểu được, không biết Lý tiểu thư vừa rồi là ai? Có thể làm Vương gia kiêng kị như thế?’ Nàng thật sự thấy thân phận Lý tiểu thư chắc hẳn không tầm thường.
‘Nàng là công chúa Lâm quốc.’ Tư Mã Tuấn Dật lười biếng tựa vào thành ghế.
‘Hóa ra Vương gia cố ý làm như vậy là không muốn làm Phò mã sao?’ Vân Thường bừng tỉnh ngộ sau đó lại nói: ‘Công chúa quốc sắc thiên hương Vương gia vì sao không chịu lấy nàng?’ Thật ra nàng rất muốn hỏi vấn đề này khuôn mặt nàng xinh đẹp như rõ ràng như ban ngày mà sao Vương gia không chịu lấy nàng?
‘Vân Thường, vấn đề này không phải là chuyện nàng nên hỏi,nàng phải biết, thiên hạ nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy? Bổn vương sao lại thích tới đây? Huống hồ nàng chỉ là hòa thân công chúa, bổn vương cũng không muốn vì nàng mà buông tha cho tất cả mỹ nhân.’ Tư Mã Tuấn Dật thản nhiên giải thích, nói thật hắn thầm nghĩ cưới một người hắn yêu thật lòng làm Vương phi của hắn, hắn bằng lòng nói với nàng, đơn giản là từ trước tới nay hắn đều coi nàng là bằng hữu không phải nữ tử thanh lâu.
‘Vương gia, Vân Thường hiểu được.’ Nàng hiểu được trái tim hắn sẽ không vì một nữ nhân mà dừng lại, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao nàng tình nguyện đem tình yêu để ở trong lòng.
‘Vân Thường hai năm rồi, một nữ nhân thì có mấy lần hai năm chứ, bổn vương sẽ chuộc thân cho nàng, tranh thủ lúc tuổi còn trẻ nhanh chóng tìm chỗ dựa tốt mà sống đi.’ Mắt Tư Mã Tuấn Dật nhìn nàng chăm chú nói nếu như hắn nhớ không lầm đây là lần thứ ba hắn nói với nàng hai lần trước nàng đã cự tuyệt.
‘Vương gia để Vân Thường suy nghĩa lại rõ rang, Vân Thường là một nữ tử thanh lâu đã sớm nhìn thấu, thế gian còn có người có thể dựa vào sao? Vân Thường sớm đã không hề ôm hi vọng.’ Ánh mắt hắn nhìn nàng, nàng mang vẻ đau thương, còn nỗi lòng đang che dấu của nàng hắn đã sớm biết mình chính là nguyên nhân nàng chưa chịu dời đi, không có cách nào thay đổi nàng.
‘Nếu đã như vậy bổn vương cũng không miễn cưỡng.’ Tư Mã Tuấn Dật nhìn thuyền đang theo gió đong đưa, tâm ý của nàng hắn không phải không rõ cũng không phải không hiểu chỉ là hắn cũng giả bộ không biết, vui vẻ cùng nàng bởi vì hắn không cách nào khiến bản thân thương nàng.
‘Vương gia, không bằng Vân Thường chơi một bản cho người nghe.’ Vân Thường giấu đi đau thương trong lòng một lần nữa lại ngồi xuống gẩy đàn lần này khác tiếng đàn lúc nãy, âm điệu làm cho người ta đau lòng.
Bên bờ sông Hà.
‘Công chúa tại hạ tiễn ngươi quay về biệt quán.’ Tề Vũ nhìn nàng trong lòng thở dài nếu nàng không phải là công chúa kia hắn nhất định sẽ theo đuổi nàng, chỉ tiếc hắn không có tư cách và thân phận kia.
Lý Huyền Tuyết đã có chút không yên lòng, buồn bực của nàng đều dừng lại ở trên thuyền hoa kia, nghĩ hắn cùng Vân Thường ở chung một chỗ, nghĩ hắn giống như hôm gặp nhau hôn nàng trong lòng vô cùng không thoải mái, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý nghĩ đáng sợ chẳng lẽ nàng thích hắn sao? Nhưng mà nàng khi nào thì thích tay hắn chạm vào môi mình, chẳng lẽ ngay lúc hắn hôn nàng, nàng đã thích hắn sao?
‘Công chúa công chúa..’ Thấy nàng vẫn xuất thần Tề Vũ nhịn không được lên tiếng.
‘Cái gì?’ Lý Huyền Tuyết phục hồi lại tinh thần.
‘Công chúa tại hạ nói tiễn người quay về biệt quán.’ Tề Vũ lặp lại một lần nữa.
Lý Huyền Tuyết lập tức dừng bước, không, nàng không quay về, nếu nàng biết trong lòng mình thích Tư Mã Tuấn Dật như vậy nàng sẽ không thể bỏ cuộc theo đuổi hắn như vậ,y quay đầu lại nói: ‘Tề công tử ngươi đi về trước đi ta còn muốn đi tìm Vương gia.’
‘Công chúa ta và người cùng nhau quay lại đi.’ Tề Vũ cũng quay lại nói ở phía sau, hắn cũng không thể để công chúa gặp chuyện không may.
Lý Huyền Tuyết cùng Tề Vũ trở lại thuyền hoa lần nữa vừa mới đi trên cầu gỗ trước mặt đã có 3 công tử lãng du nói cười vui vẻ đã đi tới nhìn thấy nàng mắt sáng ngời ‘Tiểu công tử tuấn tú khá lắm, chẳng qua vừa thấy đã biết là nữ cải trang nam không che được vẻquyến rũ, tới gần nàng nói: ‘Tiểu công tử ca ca hôm nay mời ngươi uống rượu có được không?’
‘Tránh ra.’ Lý huyền Tuyết lạnh lùng tránh ra vẻ mặt không vui.
‘Sao lại tức giận nhưng mà bộ dáng tức giận của ngươi càng đáng yêu.’ Một công tử đưa tay tới mặt nàng sờ soạng.
‘Buông ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra.’ Lý huyền Tuyết ra tay đẩy hắn sắc mặt giận dữ.
‘Ngang ngạnh nhưng bản công tử thích.’ Công tử Ca tuyệt không để ý vẫn như trước vui vẻ, hai người bên cạnh cũng cười nghiêng ngả.
‘Các ngươi đang làm gì? Tránh ra nếu không cho các ngươi gánh vác không nổi đâu.’ Lúc này Tề Vũ cũng cảm thấy bọn họ dám đối không tốt với công chúa.
‘Tiểu tử, chúng ta cho ngươi gánh vác không nổi.’ Công tử Ca nói xong đôi mắt đột nhiên lạnh lung, dùng ánh mắt ý bảo hai người bên cạnh đột nhiên ra tay hướng tới bọn họ đánh úp.
‘Công chúa cần thẩn.’ Tề Vũ đem công chúa ra sau người cùng ba người so chiêu Lý huyền Tuyết vẫn chưa trốn tránh tay liền rút ra chiếc roi mang theo người đánh tới.
Ba công tử ca rõ ràng trên người không được chống đỡ. Trên cánh tay mặt đều là vết roi vội vàng lui về phía sau giận dữ trừng mắt nàng lúc lui đến trên thuyền đột nhiên ném đi tấm ván gỗ bắc qua sông.
Lý huyền Tuyết cùng Tề Vũ tránh không kịp vội nhảy nhưng chân bước vào khoảng không liền rớt xuống.
‘Công chúa, ta không biết bơi.’ Sắc mặt Tề Vũ hoảng sợ thân thể đã chìm ở trong nước.
‘Ta cũng không.’ Lý huyền Tuyết sợ hãi hô lên.
‘Vậy còn chờ cái gì nữa? Kêu cứu đi.’ Tề Vũ vừa dứt lời một tiếng cầu cứu thê lương liền vang lên: ‘Cứu mạng.’
=== =====