Bất tri bất giác đi đến cửa thành, nhìn thấy trên cửa thành còn dán vài bức họa của nàng, con ngươi đen của hắn chậm rãi tích tụ lửa giận, hét to “Hàn Ngữ Phong, Bổn vương sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Đại Ngưu vội vàng đánh xe bò vào thành một lần nữa, vừa vào cửa thành đã thấy vài bức họa của Ngữ Phong dán tại đó. Lòng hắn hoảng sợ, nàng quả nhiên là bỏ trốn, đột nhiên nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi đang đứng ở đó làm hắn cả người run rẩy, trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh, trong lòng bối rối không tự chủ được mà vội vàng đánh xe quay trở về.
Ánh mắt của Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên bị hành động khác thường của Đại Ngưu làm cho chú ý, trước mắt hắn bỗng hiện lên hình ảnh của người nông phu đêm đó, chậm rãi nhướng con ngươi đen bán mị, hắn đứng lên vẫy tay gọi một tên thị vệ đến “Vương gia có gì sai bảo?”
“Âm thầm đi theo hắn đừng để hắn phát hiện ra, nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, lặng lẽ trở về báo cáo bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi chỉ tay vào bóng dáng Đại Ngưu ra lệnh.
“Dạ, Vương gia, thuộc hạ biết nên làm thế nào, xin Vương gia cứ yên tâm.” Tên thị vệ nhận lệnh, phi thân đuổi theo Đại Ngưu.
Lúc này Hàn Ngữ Phong đang ở trong thôn dạy cho bọn trẻ học chữ, từ xa đã nhìn thấy Đại Ngưu đang vội vàng đánh xe bò trở lại.
“Đại Ngưu ca, nhanh như vậy đã trở về rồi sao?” Hàn Ngữ Phong thấy hắn đi vào liền hỏi.
“Ừ, ta sợ mẹ lo lắng nên bán xong củi liền nhanh chóng quay trở về.” Đại Ngưu cúi đầu nói dối, hắn thật sự không muốn làm nàng lo lắng nên nói dối phải nói đến cùng, hắn đã mang củi bỏ lại giữa đường, dù sao hiện tại bọn họ cũng không thiếu bạc.
“Đại Ngưu ca vất vả rồi, mau về nhà ăn cơm đi.” Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không hề nghi ngờ gì hắn.
Vừa bước vào cửa, Đại Ngưu liền lo lắng gọi to: “Mẹ ơi!”
“Có chuyện gì xảy ra vậy Đại Ngưu?” Đại mẫu thấy hắn đầu đổ đầy mồ hôi liền hỏi.
Đại Ngưu lặng lẽ nói nhỏ vào lỗ tai mẹ mình, sau đó hỏi: “Mẹ, chúng ta làm sao bây giờ?”
Đại mẫu suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đại Ngưu về sau con không cần đi bán củi, chúng ta hiện tại không thiếu ngân lượng, cũng không muốn Ngữ Phong xảy ra chuyện, chỉ còn biết hi vọng bọn họ không tìm được nơi hẻo lánh này.” Bà tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Hàn Ngữ Phong đứng một bên nhìn thấy Cảnh nhi đang vui đùa ầm ĩ cùng với bọn trẻ trong thôn, Cảnh nhi cười vui vẻ như vậy nàng thật sự rất hạnh phúc, nàng chỉ cầu mong nàng có thể cùng Cảnh nhi sống những tháng ngày thật sự vui vẻ bình yên.
“Tỷ tỷ, đến giúp bọn đệ chơi diều đi!” Cảnh nhi cầm con diều vừa rơi xuống, gọi nàng.
“Được!” Hàn Ngữ Phong cười, đi đến bên bọn trẻ.
“Tỷ tỷ, chạy mau.” Cảnh nhi và bọn trẻ nhìn thấy con diều sắp sửa bay lên, cùng nhau hô to.
Hàn Ngữ Phong vừa chạy vừa quay đầu lại, nhìn thấy con diều đang chậm rãi bay trên bầu trời.
“Binh!” Đầu của nàng bỗng nhiên đụng mạnh vào vật gì đó cứng rắn như một bức tường, nàng vừa ngẩng đầu lên muốn nói……thì đã bắt gặp một đôi mắt vô tình lạnh như băng, hai tròng mắt ngập tràn lửa giận, thân thể nàng không tự chủ được mà run rẩy, bầu trời đang thoáng đãng phút chốc trở nên u ám, nàng sợ hãi liền xoay người bỏ chạy.