‘Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.’ Tiến vào thư phòng, Hàn Ngữ Phong liền cúi đầu, vội vàng hành lễ nói.
‘Hoàng tẩu, mau mau đứng lên.’ Hoàng Thượng tự mình nâng nàng dậy, giọng điệu ôn hòa.
‘Tạ ơn Hoàng Thượng.’ Hàn Ngữ Phong đứng lên, lúc này mới phát hiện Lý Huyền Băng đã ở bên cạnh, trách nhẹ một tiếng: ‘Vương gia.’
‘Ngữ Phong, ngươi đã đến rồi.’ Lý Huyền Băng ôn nhu nhìn nàng nói.
‘Hoàng Thượng, không biết gọi nô tì đến có chuyện gì?’ Hàn Ngữ Phong chần chờ một chút, nhìn Hoàng Thượng nói.
‘Hoàng tẩu, Lý Vương gia cho trẫm một vấn đề rất khó giải quyết, trẫm thật sự là không biết phải trả lời sao cho thuyết phục. Cho nên chỉ có cách thỉnh hoàng tẩu đến, xem ý của hoàng tẩu thế nào?’ Hoàng Thượng nhìn nàng vẻ mặt khó xử nói.
‘Còn thỉnh Hoàng Thượng minh xét.’ Hàn Ngữ Phong trong lòng cả kinh, rốt cuộc là chuyện gì mà phải cần đến quyết định của nàng.
‘Hoàng tẩu đã biết chuyện xảy ra giữa Toàn Vũ và Lý Vương gia, hắn muốn mang ngươi đi, không biết hoàng tẩu có bằng lòng hay không?’ Hoàng Thượng làm sáng tỏ mọi chuyện.
Hàn Ngữ Phong đứng chôn chân tại chỗ, không biết nên trả lời thế nào? Ánh mắt không khỏi nhìn về phía Lý Huyền Băng, hắn cư nhiên thật sự đưa ra yêu cầu này cho Hoàng Thượng, chẳng lẽ hắn còn thật sự…. nhưng nàng đã là Vương phi của Tư Mã Tuấn Lỗi, nàng mà đi thì mặt mũi hắn để đâu, dù thế nào hắn sẽ cũng không thả nàng đi.
‘Hoàng Thượng có thể cho phép thần một mình nói chuyện với Vương phi?’ Tựa hồ nhìn ra nghi ngờ trong lòng nàng, Lý Huyền Băng chắp tay nói với Hoàng Thượng.
‘Được, vậy trẫm đi trước, một canh giờ sau sẽ đến nghe câu trả lời thuyết phục của hoàng tẩu?’ Hoàng Thượng nói xong, đứng dậy rời đi.
‘Tạ ơn Hoàng Thượng.’ Phía sau Lý Huyền Băng nói.
Thư phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
‘Vương gia vì sao lại làm vậy? Ngươi biết rõ hiện tại ta là Vương phi của hắn, sẽ không thể tùy theo ý ngươi mà cũng không thể tự tiện rời đi.’ Hàn Ngữ Phong bình tĩnh nhìn hắn chất vấn, hắn đã nghĩ đến điều này chưa.
‘Ngữ Phong, việc này ngươi không cần lo cho ta, hiện tại ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có hạnh phúc không?’ Lý Huyền Băng gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
‘Hạnh phúc.’ Hàn Ngữ Phong mâu quang lóe sáng một chút, sau đó nhìn hắn, giọng điệu kiên định.
‘Ngữ Phong, ngươi có thể gạt ta, nhưng ngươi không gạt được chính mình. Ngươi rõ ràng không hạnh phúc, ta biết ngươi để ý đến tiểu thiếp và đứa nhỏ của hắn, việc gì phải tự làm khó mình.’ Lý Huyền Băng không kiêng dè, một câu nói toạc ra.
Khuôn mặt Hàn Ngữ Phong đỏ lên, nàng đột nhiên có càm giác hận hắn, hận hắn không lưu tình chút nào mà vạch trần mình, điều này càng làm cho nàng thống khổ, càng khó khăn, không thể chịu đựng được.
‘Là ta để ý, ta để ý thì sao? Ta vẫn là Vương phi, nữ nhân của hắn. Ta sẽ không gả cho người thứ hai, từ nhỏ nương đã dạy ta, một nữ nhân không thể có hai phu. Nên mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi.’ Một lúc lâu sau nàng mới tiếp tục nói.
‘Ngữ Phong, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi.’ Lý Huyền Băng nhìn nàng đột nhiên cười khẽ một chút.
‘Cái gì? Hiểu lầm?’ Hàn Ngữ Phong không rõ, ngước mắt nhìn hắn, nàng hiểu lầm sao?
‘Ta muốn mang ngươi đi, nhưng ta chưa từng nói phải gả cho ta.’ Hắn nói từng chữ một rõ ràng.
Hàn Ngữ Phong khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng đỏ, lại nhớ ra hắn chưa từng nói như vậy, đây chỉ là nàng thản nhiên nghĩ ra, bèn cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn hắn.
‘Thực xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi.’ Thanh âm cơ hồ như không thể nghe được, nàng vội giải thích.
‘Không cần xin lỗi, kỳ thật ta rất muốn làm như vậy.’ Lý Huyền Băng nói rất nhẹ, sắc mặt cũng có phần ảm đạm.
Hàn Ngữ Phong lại sửng sốt, ngước mắt nhìn lại hắn, tuấn mâu thâm trầm phức tạp.
‘Ngữ Phong, ta biết lòng ngươi vẫn còn mâu thuẫn, ta cũng biết ngươi không hạnh phúc, cho nên ta muốn giúp ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu lòng mình sao?’ Lý Huyền Băng nhẹ nhàng nói đầy thâm ý.
Hàn Ngữ Phong nao nao hạ mắt xuống, sau đó ôn nhu cự tuyệt nói: ‘Cám ơn ngươi, Vương gia. Nhưng ta nghĩ cũng không cần thiết phải hiểu lòng mình, ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi.’
‘Ngữ Phong ngươi phải biết nếu ngươi hiểu rõ thì ngươi sẽ không quyết định như thế, ngươi có muốn biết rốt cục là ngươi yêu ai?’ Lời nói của Lý Huyền Băng đâm thẳng vào lòng nàng.
Hàn Ngữ Phong ngẩn người.
‘Ta không cần ngươi phải yêu ta hoặc gả cho ta, nhưng ta muốn biết có phải là ngươi thực sự yêu Tư Mã Tuấn Lỗi không?’ Hắn hiểu lòng mình, nếu trái tim nàng đã thuộc về người khác, như vậy hắn sẽ vĩnh viễn chôn vùi tình cảm, về sau cũng không can thiệp đến chuyện của nàng.
Hàn Ngữ Phong tim đập loạn nhịp, không thể nói gì. Hôm nay Lý Huyền Băng tựa hồ có chút ra lệnh, còn nàng lại không có lực chống đỡ.
Lý Huyền Băng thở dài một tiếng, cuối cùng không đành lòng ép buộc nàng đến cùng.
‘Ngữ Phong, ngươi có nửa canh giờ để suy nghĩ cẩn thận.’ Nhìn nàng liếc mắt một cái, hắn lẳng lặng đứng sang một bên. Có lẽ hắn có chút sợ hãi, nếu mất đi cơ hội ngày hôm nay, thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa. Nếu có thể mang nàng đi, cho dù nàng không thuộc về hắn, nhưng hắn tin dần dần sẽ có thể cảm hóa được nàng.’
‘Vương gia.’ Nhìn thân hình anh tuấn, Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng nói. Kỳ thật bất luận ta là có yêu thương Tư Mã Tuấn Lỗi hay không, thì ta cũng không thể đi cùng ngươi. Ngươi biết vì sao lại như vậy không, nếu làm thế thì chính là xúc phạm ngươi.’
‘Ngữ Phong vậy có nguyện ý đánh cược hay không?’ Lý Huyền Băng đột nhiên lên tiếng nói.
‘Đánh cược?’ Nàng ngước mắt nghi hoặc.
‘Đánh cược nếu ngươi ra đến biên giới, Tư Mã Tuấn Lỗi không tiếc mọi thứ để đoạt ngươi trở lại, thì ta sẽ để ngươi trở về mà không truy cứu chuyện của Toàn Vũ nữa. Nhưng nếu hắn không làm vậy mà lại buông tha cho ngươi, thì ngươi phải theo ta đi. Vậy ngươi có bằng lòng đánh cược hay không?’ Thực ra là chính hắn muốn đánh cược, dù thắng hay thua, bất kể kết quả thế nào, hắn sẽ vẫn cam tâm tình nguyện đón nhận.