‘Công chúa, Vương gia ở Túy hoa lâu cùng Tề Vũ công tử uống rượu.’ Một gã sai vặt chạy đến biệt quán trộm bẩm báo.
‘Ta biết rồi, thay ta cám ơn phu nhân nhà ngươi.’ Lý Huyền Tuyết gật đầu nói, biết đây là do tiểu thiếp của Tư Mã Tuấn Dật lén đưa tin tức tới. Sau đó mang theo Tang nhi tiến thẳng đến Túy Hoa lâu.
‘Lý Huyền Tuyết, sao ngươi lại tới nữa?’ Tư Mã Tuấn Dật vừa thấy nàng xuất hiện ở cửa liền trực tiếp nhảy từ trên cửa sổ xuống.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi trốn không thoát đâu.’ Lý Huyền Tuyết nhìn theo bóng dáng biến mất nhanh chóng của hắn mà cũng không nóng lòng duổi theo.
Còn lại một mình Tề Vũ đang ngồi một bên đang trợn mắt há mồm, nhịn không được cười ha hả nói: ‘Vương gia cũng có lúc bị nữ nhân đuổi theo đến nỗi phải chạy trốn.’
‘Tề đại ca, thật ngại quá, đã quấy rầy ngươi.’ Lý Huyền Tuyết quay đầu nhìn hắn. nghịch ngợm nói.
‘Công chúa, ta thật sự lấy làm không hiểu, người tội gì phải đuổi theo Vương gia như vậy, cứ xin Hoàng Thượng ban thánh chỉ tứ hôn thì không phải tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết sao? Tại sao cứ phải ngươi đuổi ta trốn như vậy?’
‘Tề đại ca, chuyện này ngươi không hiểu đâu, ta chính là thích như vậy, như vậy mới biểu hiện được thành ý của ta, ta chờ xem đến khi nào thì Tư Mã Tuấn Dật sẽ bị ta đuổi đến phiền chết.’ Nàng chính là thích cùng hắn chơi đùa như vậy.
Tề Vũ không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy bi ai nói: ‘Vương gia, lần này người gặp được đối thủ rồi.’
Ngày hôm sau.
‘Công chúa, hôm nay Vương gia cùng Trữ đại nhân ở trà lâu bàn việc.’ Một gã sai vặt đến biệt quán bảm báo.
‘Được rồi.’ Lý Huyền Tuyết gật đầu, mang theo Tang nhi đi thẳng đến trà lâu.
‘Lý Huyền Tuyết, tại sao ngươi cứ như âm hồn không tan vậy?’ Tư Mã Tuấn Dật lại xoay người mà chạy, hắn thật sự không nghĩ sẽ gặp nàng.
Ha ha ha
Ngày thứ ba…Ngày thứ tư… mỗi một lần Lý Huyền Tuyết đều đúng thời điểm xuất hiện trước mặt Tư Mã Tuấn Dật.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi không cần tiếp tục như vậy nữa, lẩn trốn nhiều ngày như vậy ngươi không cảm thấy mệt sao? Ta đây mệt chết rồi.’ Ngay lúc này Lý Huyền Tuyết gắt gao truy đuổi ở phía sau hắn.
‘Ngươi nghĩ rằng ta muốn trốn tránh ngươi sao? Lý Huyền Tuyết, ta xin ngươi, làm ơn đừng truy đuổi ta nữa.’ Bước chân của Tư Mã Tuấn Dật càng lúc càng nhanh. Chết tiệc, Lâm quốc tại sao lại cho nữ nhân học võ công, mà thể chất lại không hề suy nhược.
‘Tư Mã Tuấn Dật, đời này ta đuổi theo ngươi là ông trời đã định rồi, ngươi càng trốn ta càng phải đuổi, xem ai có thể kiên trì đến cùng.’
‘Vậy thì ngươi cứ thử đi.’ Tư Mã Tuấn Dật nói xong liền chạy nhanh vào vương phủ của Tư Mã Tuấn Lỗi thì thấy Hàn Ngữ Phong đang đứng trong phòng, lấy ngón tay đặt ở trên môi ý bảo nàng không cần lên tiếng, sau đó trốn ở phía sau cửa.
‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi đi ra cho ta, bản Công chúa sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi trốn tới đâu ta liền đuổi theo tới đó.’ Lý Huyền Tuyết chạy theo ở phía sau, dừng ở trong phòng nũng nịu nói.
‘Công chúa.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ kêu lên một tiếng.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi ở nơi này sao?’ Lý Huyền Tuyết thấy người đứng trước mắt thì sửng sốt, hóa ra đây là vương phủ của Tư Mã Tuấn Lỗi.
‘Dạ, Công chúa.’ Hàn Ngữ Phong gật đầu.
‘Ngữ Phong, ngươi có thấy Tư Mã Tuấn Dật không?’ Lý Huyền Tuyết ngọt ngào cười hỏi, nàng đang nghĩ đến nguyên nhân mà hoàng huynh thích Hàn Ngữ Phong, không hiểu tại sao chính mình đối với nàng cũng rất có hảo cảm.
Hàn Ngữ Phong mỉm cười, lập tức hiểu được: ‘Công chúa muốn tìm hắn?’
‘Ừ, ta xem trọng hắn, ta phải gả cho hắn.’ Lý Huyền Tuyết gật gật đầu không có một chút ngượng ngùng của con gái, huống chi chuyện này cũng không có gì cần phải giấu diếm, không chừng cả kinh thành mọi người đều biết hết rồi.
‘Ha hả…’ Hàn Ngữ Phong che miệng cười khẽ, vị Công chúa này quả thật rất đáng yêu, lại còn rất thẳng thắn, chính mình cũng đã từng nghĩ đến nàng nhất định sẽ coi trọng Tư Mã Tuấn Dật.
‘Ngươi cười cái gì? Ta nói sai cái gì sao?’ Lý Huyền Tuyết khó hiểu nhìn nàng, không biết bản thân đã nói sai chuyện gì?
‘Không có đâu, Công chúa.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ nhàng nói, dùng ánh mắt liếc về phía cửa ý bảo Tư Mã Tuấn Dật đang ở phía sau cửa.
Lý Huyền Tuyết nhíu mày một chút, sau đó như chợt bừng tỉnh, hiểu được ý của nàng, ánh mắt từ từ tỏa sáng, mở miệng nói: ‘Cám ơn.’
Lý Huyền Tuyết nắm chặt tay, bước chân nhẹ nhàng tiến đến trước cửa, đột nhiên cất tiếng kêu lớn: ‘Tư Mã Tuấn Dật, ta xem ngươi làm sao trốn? Còn không ra.’
Tư Mã Tuấn Dật không thể không từ phía sau cửa bước ra, nén giận nhìn Hàn Ngữ Phong liếc mắt một cái ý là nói ‘ngươi bán đứng ta’, Hàn Ngữ Phong vẻ mặt vô tội, nhún nhú vai ý bảo ‘không phải ta’
‘Lý Huyền Tuyết, ngươi đùa đủ chưa, ngươi xem lại ngươi đi, xem ngươi có còn là một Công chúa nữa không? Suốt ngày chạy từ sòng bạc đến tửu lâu, ngươi như vậy có giống phong thái của một Công chúa không?’ Tư Mã Tuấn Dật không thể nhịn được nữa, hướng về phía nàng quát lớn.
‘Chuyện này không phải tại ngươi sao, bởi vì ngươi đi nên ta mới đi, Lý Huyền Tuyết ta coi trọng ngươi, ta liền nhất định phải đuổi theo ngươi.’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Huyền Tuyết ngước lên, nàng không cảm thấy có gì không ổn cả.
‘Ngươi…’ Tư Mã Tuấn Dật tức giận nhìn nàng, nhưng đối với nàng lại không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì nàng là Công chúa nước láng giềng, trừng phạt không được, mắng không được, đã vậy lại còn phải nhiệt tình đón tiếp.
‘Ta làm sao? Chỉ cần ngươi không bỏ chạy, không trốn tránh thì ta sao phải cố hết sức để truy đuổi ngươi?’ Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Huyền Tuyết ửng đỏ, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Nhìn thấy làn da trắng nõn mịn màng của nàng đỏ bừng lên, nàng từ nhỏ đã là một Công chúa quen được nuông chiều, hiện tại cả ngày không ngại cực khổ đuổi theo chính mình, một chút cũng không lùi bước. Tư Mã Tuấn Dật bị bộ dáng lúc này của nàng đánh bại, vung tay nói: ‘Hồi phủ.’
‘Ngữ Phong, ta đi trước, hôm khác ta sẽ đến thăm ngươi.’ Lý Huyền Tuyết vội vàng đi theo ở phía sau hắn.
Vẻ mặt Tư Mã Tuấn Dật tức giận, đi ở phía trước, hắn quả thật là đã xem thường nữ nhân này.
‘Ngươi đi chậm một chút, có phải là sau này ngươi sẽ không né ta nữa phải không? Có phải nhận thua rồi không? Vậy thì về sau không được trốn tránh ta.’ Lý Huyền Tuyết chạy nhanh đuổi kịp hắn, đắc ý nói mà không hề để ý tới sắc mặt âm trầm của hắn
‘Lý Huyền Tuyết, ngươi có thể câm miệng hay không?’ Tư Mã Tuấn Dật rống to lên, hắn còn có thể trốn ở đâu?
‘Ngươi hung dữ cái gì chứ?’Lý Huyền Tuyết bị hắn rống thì sửng sốt, bất mãn nói thầm nhưng khóe môi vẫn lộ ra một nụ cười tươi. Thế nào? Tư Mã Tuấn Dật, ngươi vẫn nằm ở trong lòng bàn tay của ta.