Bị hắn ôm trong ngực, Hàn Ngữ Phong làm gì cũng không thấy buồn ngủ, chỉ nghe thấy tiếng hắn hít thở đều đều, biết hắn cũng giống mình đều không ngủ được. Nghĩ đến việc hôm nay hắn bị ám sát tại thư phòng, lòng nghi hoặc, Châu nhi không phải đã đi rồi sao? Hơn nữa, Châu nhi chỉ muốn ám sát mình, còn lần này lại là hắn, vậy kẻ đó là ai?
‘Ngươi đã ngủ chưa?’ Lấy tay vỗ nhẹ vào người hắn, nàng nhẹ giọng hỏi.
‘Làm gì?’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu rất nhẹ nhàng, lại không che dấu được vui sướng trong lòng.
‘Buổi tối hôm nay là ai muốn ám sát ngươi? Ngươi có biết không?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu nhìn hắn.
‘Phong Hồn.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh lùng nói ra hai chữ.
Phong Hồn? Là hắn, Hàn Ngữ Phong sửng sốt nói: ‘Hắn vì sao lại muốn giết ngươi?’
‘Giết người vì tiền, Phong Hồn là sát thủ, cái này còn phải giải thích sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trắng trợn liếc nàng một cái, đạo lý đơn giản như vậy mà cũng không hiểu.
‘Ngươi đã nói có người muốn giết ngươi? Đó là ai?’ Hàn Ngữ Phong thật sự nghĩ không ra ai lại muốn giết hắn, chẳng phải thỉnh Phong Hồn tối thiểu phải vạn lượng hoàng kim sao?
‘Không biết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi chau mày, chính là Châu nhi sao? Đây mới chỉ là người hắn hoài nghi trước mắt thôi.
‘Ta biết rồi.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nói, ánh mắt nhìn hắn có chút hèn mọn.
‘Ngươi biết? Là ai?’ Tư Mã Tuấn Lỗi mâu quang nghi hoặc nhìn nàng.
‘Ha hả.’ Hàn Ngữ Phong cười lạnh, nhìn hắn từ trên xuống dưới nói: ‘Ngươi vô tình, tàn bạo như vậy, khả năng lớn nhất chính là nữ nhân từng bị ngươi làm tổn thương.’
‘Nghe ngươi nói như vậy, bổn vương phát giác có một người rất khả nghi?’ Tư Mã Tuấn Lỗi híp hai tròng mắt, nhìn nàng nói.
‘Ai?’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt lóe hào quang, nàng vừa nhắc tới mà hắn đã biết nhanh như vậy.
Ngươi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ thở ra một tiếng.
‘Ta?’ Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, không rõ ý tứ trong lời hắn.
‘Không phải là ngươi sao? Trong tất cả nữ nhân của Bổn vương, chỉ có ngươi hận bổn vương nhất, bổn vương nghĩ tới nghĩ lui trừ ngươi ra, tựa hồ không có ai khác.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý nói, sau đó che dấu ý cười ở khóe miệng.
Nhìn thấy khóe mắt hắn lơ đãng biểu lộ ý cười, Hàn Ngữ Phong biết mình lại bị hắn trêu đùa, bộ dáng như bừng tỉnh nói: ‘Ngữ Phong đa tạ Vương gia nhắc nhở, tuy rằng ta không hạ thủ được, ta cũng không nghĩ là tìm Phong Hồn đến ám sát ngươi, nhưng giờ ta đã biết rồi.’
‘Ngươi có vạn lượng hoàng kim sao? Ngươi thỉnh được Phong Hồn sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm nàng, trào phúng nói.
‘Không có? Hàn Ngữ Phong cố ý giả bộ thất vọng, lắc đầu, ánh mắt trào phúng, cố ý chọc giận khí hắn nói: ‘Lấy thân báo đáp, ngươi nói hắn có đồng ý không?’
‘Hàn Ngữ Phong, có phải hai ngày nay bổn vương đối với ngươi quá tốt, ngươi lại bắt đầu ngông nghênh.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen chớp động, hừng hực lửa giận. Chết tiệt, nàng cư nhiên dám nói với hắn, sẽ lấy thân báo đáp nam nhân khác, xem ra ở không cho nàng biết nàng là ai thì chỉ sợ về sau càng vô pháp vô thiên.
‘Ngươi đối tốt với ta sao? Sao ta không biết?’ Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng nói thầm.
‘Bây giờ ngươi sẽ biết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nói xong, xoay người áp lên môi nàng, bá đạo mang theo mấy phần ôn nhu, thưởng thức vị ngọt lành của nàng, luôn làm hắn cảm thấy tốt đẹp.
Nhìn ánh mắt hắn nồng đậm, Hàn Ngữ Phong có chút sợ hãi. Tình cảnh bị hắn tàn bạo trước kia lập tức trở lại trước mắt, cố sức đẩy hắn ra nói: ‘Không cần.’
‘Hiện tại ngươi không có tư cách cự tuyệt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý xem nhẹ hoảng sợ trong mắt nàng, lấy tay giữ chặt nàng, đặt đầu ở phía trước ngực của nàng.Nếu nàng dám khiêu khích hắn thì nàng cũng nên biết trước sẽ có hậu quả này, tuy là nói vậy nhưng động tác của hắn cũng rất mềm nhẹ.
‘Ngô.’ Hàn Ngữ Phong thở nhẹ ra thành tiếng, một loại cảm giác khác thường ở trên người, làm cho nàng vô lực.
‘Hàn Ngữ Phong, ngươi nên nhớ kỹ, ngươi là của bổn vương. Về sau đừng để bổn vương nghe ngươi nói vậy,nếu không bổn vương mỗi ngày đều trừng phạt ngươi, cho ngươi không thể xuống giường được.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bá đạo ở bên tai nàng ra mệnh lệnh, nghĩ đến việc nàng ở chung một chỗ với nam nhân khác, làm cho hắn ghen tức dữ dội.
‘Ngươi đê tiện.’ Hàn Ngữ Phong khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, giận trừng mắt nhìn hắn, hắn chỉ biết uy hiếp nàng.
‘Bổn vương đê tiện? đê tiện còn ở phía sau nữa cơ.’ Tư Mã Tuấn Lỗi bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua thân thể nàng, hắn muốn làm cho nàng nhịn không được, run rẩy một chút.
Hàn Ngữ Phong có chút buồn bực, thân thể của mình sao lại mẫn cảm như vậy? Vì sao lại không thể tự điều khiển?
Nhìn nàng cắn môi, cố ý không muốn phát ra tiếng, Tư Mã Tuấn Lỗi vừa buồn cười vừa tức giận, quyết định không tra tấn nàng nữa. kỳ thật đây là hắn tra tấn chính mình.
Tỉnh lược ….. .
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Hàn Ngữ Phong vô lực nằm đó, đôi mắt đẹp giận dữ, trừng mắt nhìn hắn.
‘Hiện tại ngươi có biết ngươi là nữ nhân của ai chưa, nhớ kỹ từ nay về sau, nếu tái phạm, bổn vương sẽ trừng phạt ngươi như vậy’. Tư Mã Tuấn Lỗi đắc ý, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
‘Ta không phải của ngươi, ta là chính ta.’ Hàn Ngữ Phong tức giận dùng sức hất tay hắn ra.
‘Vẫn còn nói, bổn vương trừng phạt ngươi rất nhẹ nên tinh thần tốt lắm sao?; Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu tà mị nhìn chằm chằm nàng.
‘Không nói, ta muốn đi ngủ.’ Hàn Ngữ Phong lui lui đầu, nàng vẫn là kẻ thức thời, là trang tuấn kiệt.
‘Sớm như vậy không phải tốt hơn sao.’ Tư Mã Tuấn Lỗi ôm lấy nàng, rất vừa lòng thái độ của nàng.
Hàn Ngữ Phong trong lòng mắng thầm, nhưng rất nhanh hết ủ rũ, nàng thoải mái nằm trong lòng hắn, chìm vào giấc ngủ.
=== ===