“Đang nhiên là đến thăm huynh, Hoàng Thượng bảo đệ đến hỏi, quý phủ của huynh xảy ra đại sự gì thế, mà có thể khiến huynh không thượng triều, chẳng lẽ, là vì, nàng sinh bệnh?” Tuấn Dật nhìn hắn, hai tròng mắt tà mị che dấu sự hoài nghi.
“Đệ đoán lung tung cái gì thế? Chuyện sống chết của nàng nào có liên quan gì đến ta? Không vào triều là không vào triều, còn muốn ta giải thích rõ với các người sao?” Như bị nói trúng tim đen, Tư Mã Tuấn Lỗi tức giận trả lời.
“Phải, phải, huynh không cần giải thích với đệ đâu, đệ chỉ là đến xem thử thôi, huynh cần gì phải phát hỏa lên như thế, giống như kẻ dấu đầu lòi đuôi nha.” Tuấn mâu đen láy của Tư Mã Tuấn Dật tràn đầy trêu chọc.
“Xong việc rồi thì đệ cút ngay cho ta.” Tư Mã Tuấn Lỗi sao mà nghe không hiểu chứ, lớn tiếng hét.
“Thăm huynh xong rồi, bây giờ đệ sẽ đến nhìn nàng một chút.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn người nằm trên giường.
“Người trong Vương phủ của ta, cần gì đến phiên đệ nhìn, có đi ngay khỏi đây hay không, không đi, đừng trách ta động thủ.” Con ngươi đen láy của Tư Mã Tuấn Lỗi lãnh khí bức người, trực tiếp liếc hắn.
“Được, được, đệ đi, được chưa?” Tư Mã Tuấn Dật buông Cảnh nhi trong lòng ra, nói: “Đại ca ca đi rồi, sau này lại đến thăm đệ nữa, đệ phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”
“Vâng.” Cảnh nhi gật gật đầu, tuy cậu hy vọng đại ca ca vĩnh viễn không rời đi.
Tư Mã Tuấn Dật bước ra khỏi phòng, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà mị.
******
“Cảnh nhi, Cảnh nhi.” Hàn Ngữ Phong yếu ớt mở mắt, trong cơn mơ mơ màng màng, nàng vẫn nghe được tiếng Cảnh nhi, nếu không vì Cảnh nhi, nàng thật sự không nghĩ đến việc tỉnh lại, đối mặt với thế gian lãnh khốc vô tình này.
“Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, thật tốt quá.” Thấy nàng tỉnh lại, Cảnh nhi sung sướng thốt lên.
“Ta đi bẩm báo với Vương gia.” Tiểu nha hoàn đứng ở một bên vội vàng chạy ra ngoài.
“Cảnh nhi, đệ khỏe chưa? Hết bệnh rồi sao?” Hàn Ngữ Phong vươn tay sờ trán Cảnh nhi, quan tâm hỏi.
“Tỷ tỷ, Cảnh nhi hết bệnh rồi, tỷ tỷ cũng phải nhanh nhanh khỏe lại, Cảnh nhi rất lo lắng.” Cảnh nhi nắm lấy tay nàng, ra vẻ như người lớn đang nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hàn Ngữ Phong lộ ra một nụ cười, Cảnh nhi khỏe lại rồi, nàng an tâm, lại nghe thấy thanh âm băng lãnh kia, khiến cho thân thể nàng chấn động.
“Mang Cảnh nhi ra ngoài.” Tư Mã Tuấn Lỗi nghe tin nàng tỉnh lại, bật người chạy đến.
“Vâng, Vương gia.” Tiểu nha hoàn kéo Cảnh nhi ra ngoài, Cảnh nhi không muốn mà quay đầu nhìn Hàn Ngữ Phong, nàng gật gật đầu, Cảnh nhi mới chịu theo tiểu nha hoàn đi ra ngoài.
“Nhìn thấy ta tỉnh có phải ngươi thất vọng lắm hay không?” Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi, mặt nghiêm lại, trong mắt toàn là hận ý, nàng nhớ lại sự tàn khốc của hắn khi nàng ở trong cơn mưa bất lực cùng tuyệt vọng.
“Ngươi chết ta mới thấy thất vọng, bởi vì chỉ khi nào ngươi còn sống, ta mới có thể tiếp tục tra tấn ngươi.” Tư Mã Tuấn Lỗi bị thái độ của nàng chọc giận, trong đôi mắt băng lãnh ẩn chứa đầy sự tàn bạo.
“Ngươi muốn làm gì thì làm, dù sao sống chết đối với ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Hàn Ngữ Phong mang theo mười phần hận ý nhìn hắn, sống chết nàng cũng không cần nữa, hỏi hắn còn có thể làm gì được nàng?
“Thật sao? Sống chết ngươi cũng không cần, vậy Cảnh nhi thì sao, ngươi có quan tâm không?” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên nở nụ cười tàn khốc.
“Ngươi thật đê tiện, thật vô liêm sỉ, ngoại trừ việc lấy Cảnh nhi ra uy hiếp ta, ngươi còn có thủ đoạn nào nữa?” Hàn Ngữ Phong lập tức vùng ra khỏi cơn đau nhức, chỉ có thể mắng hắn như vậy.
“Ha ha, chỉ cần có thể đối phó với ngươi, bổn Vương không chỉ có thủ đoạn đê tiện, vô liêm sỉ thôi đâu, cho nên, sau này ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, ít chọc giận bổn Vương đi.” Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên cười ầm lên, đưa tay bắt lấy cằm của nàng.
Hàn Ngữ Phong gạt phắt tay của hắn ra, nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn.