Mục lục
Ngược Ái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân mình của Hàn Ngữ Phong run lên, cố gắng đè nén nước mắt đang dâng lên trong mắt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: ‘Ngươi câm miệng lại.’

Tư Mã Tuấn Lỗi ngạc nhiên, sửng sốt, sau đó sắc mặt xanh mét rít gào: ‘Hàn Ngữ Phong ngươi ăn gan hùm mật gấu sao, dám cư nhiên bảo ta câm miệng.’

‘Ta chính là bảo ngươi câm miệng thì thế nào?’ Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên, quật cường nhìn hắn với bộ dáng không sợ chết.

‘Ngươi có tư cách gì bảo ta câm miệng?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại thêm sửng sốt, chỉ có hai ngày không gặp mà tính tình của nàng lại thêm quật cường như vậy.

‘Vậy ngươi có tư cách gì rống ta?’ Hàn Ngữ Phong phản kích lại.

‘Đây là vương phủ của ta, ta đương nhiên là có tư cách.’

‘Ta là Vương phi của ngươi, ta đương nhiên cũng có tư cách.’

Lời nói vừa thốt ra làm cho hai người bỗng nhiên im lặng, nhìn nhau một lát giống như cả hai đều có chút xấu hổ, không hẹn mà cả hai đều quay mặt sang hướng khác.

Mặt Tư Mã Tuấn Lỗi không chút thay đổi nhìn về phía xa xa nhưng tâm lại đột nhiên nảy lên. Nàng đã mở miệng thừa nhận nàng là Vương phi của hắn? Rốt cuộc nàng đối với hắn là có tâm hay vô tình? Nếu có tâm thì tại sao lại rời bỏ hắn, còn nếu vô tình thì hôm nay cần gì phải tới đây?

‘Vương phi, thuốc đã xong rồi.’ Ngoài cửa chợt truyền đến giọng nói của Xuân Vũ, phá vỡ không khí trầm mặc trong phòng.

‘Đem vào đi.’ Hàn Ngữ Phong nói xong liền đi ra mở cửa.

Trên tay Xuân Vũ bưng mấy chén thuốc đặt ở trên bàn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.

‘Uống thuốc.’ Hàn Ngữ Phong bưng một trong các chén thuốc đi đến trước giường của hắn, ngữ khi giống như mệnh lệnh nói.

‘Ngươi ra lệnh cho ta sao? Ta không uống, mang đi đi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi dời tầm mắt, nghiêng mặt qua chỗ khác, không liếc mắt nhìn nàng một cái, nếu nàng không thương hắn thì làm như vậy để làm gì, làm vậy lại làm cho hắn cảm giác nàng vẫn chưa dứt tình đối với hắn, hắn cũng không muốn hy vọng để rồi lại thất vọng. Loại cảm giác này khiến người ta rất lo lắng.

‘Ngươi uống hay không uống?’ Đôi mắt đẹp của Hàn Ngữ Phong tức giận nhìn trừng trừng hắn, giọng điệu làm ra vẻ uy hiếp, hắn có thể hận nàng nhưng không thể sức khỏe của bản thân ra để mà đùa giỡn.

‘Hàn Ngữ Phong, ngươi điếc sao? Không có nghe thấy lời của ta sao? Không uống, ngươi còn ở đây ra lệnh thì ta cho người đá văng ngươi ra.’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm nàng, sắc mặt lạnh lùng uy hiếp.

Hàn Ngữ Phong nhìn vào chén thuốc, thầm hạ quyết tâm, hít thở thật sâu hớp một ngụm thuốc trong miệng cúi đầu liền áp môi mình vào môi hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi ngẩng ngơ nhìn nàng, không nghĩ tới nàng lại làm như vậy? Không tự chủ được liền đem thuốc trong miệng nuốt xuống hết, sau đó giận dữ đẩy nàng ra nói: ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi đang làm cái gì? Có cảm thấy hổ thẹn hay không?’

‘Tại sao ta lại cảm thấy hổ thẹn?’ Hàn Ngữ Phong mặt không đỏ, hô hấp đều đặn trừng mắt nhìn hắn.

‘Ngươi dùng cách này để ép người khác uống thuốc lại còn không cảm thấy thẹn?’ Tư Mã Tuấn Lỗi trầm giọng châm chọc, tuy rằng người kia là hắn.

‘Ngươi cũng không phải người khác.’ Hàn Ngữ Phong nhỏ giọng nói thầm, ở trong lòng của nàng, hắn cả đời đều là phu quân của nàng, sau đó đem thuốc đưa cho hắn nói: ‘Uống thuốc.’

‘Hàn Ngữ Phong, ta nói rồi, ta không uống. Người đâu?’ Nghe được câu nói thầm của nàng nhưng tâm tình của Tư Mã Tuấn Lỗi vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng thêm phẫn nộ, hắn không phải không đang nghĩ đến chuyện người khác mà là nghĩ tại sao nàng muốn rời đi?

Ngoài cửa không có một tia động tĩnh.

‘Người đâu?’ Tư Mã Tuấn Lỗi lại tăng them thanh âm hô lên.

‘Không cần kêu, ngoài cửa không có ai đâu, ngươi vẫn là nên ngoan ngoãn uống dược đi.’ Hàn Ngữ Phong liếc mắt nhìn hắn một cái nói, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.

‘Chất tiệt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhịn không được mắng một tiếng, bọn chúng đều làm phản rồi, xem ra hôm nay hắn không uống thuốc thì nàng sẽ không đi rồi, sau đó cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch nói: ‘Ngươi có thể đi rồi.’

‘Vậy ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi rồi thì nhớ rõ là phải uống thuốc đó.’ Hàn Ngữ Phong đứng lên, nàng dường như không có lý do để ở lại, đi tới cửa tựa hồ không đành lòng, quay đầu lại nhìn hắn.

Tư Mã Tuấn Lỗi nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn nàng.

Trở lại trong biệt quán liền thấy Lý Huyền Băng đang chờ nàng ở cửa.

‘Ngữ Phong, ngươi đi đâu mà lâu như vậy mới trở về?’ Ngữ khí của Lý Huyền Băng lộ vẻ quan tâm.

‘Chỉ là đi ra ngoài mua vài thứ thôi, không biết đã trễ thế này rồi?’ Hàn Ngữ Phong vẻ mặt tỏ ý thiện chí, nhưng lại đang nói dối.

‘Có đói bụng không? Mau dùng bữa tối đi.’ Ánh mắt lóe lên nhìn nàng, biết rằng nàng không nói thật nhưng Lý Huyền Băng vẫn không vạch trần nàng.

‘Ừ.’ Hàn Ngữ Phong đáp nhẹ.

Sau khi dùng xong bửa tối, Hàn Ngữ Phong lại đi về phòng, vừa nằm xuống đã lập tức chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, tỉnh dậy nhìn thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn phong phú nhưng nàng lại ăn không vô, trong lòng nàng đều là lo lắng, không biết Tư Mã Tuấn Lỗi có chịu uống thuốc hay không?

‘Vương phi…Vương phi…’ Xuân Vũ đứng ở một bên thấy nàng ngẩn người, xuất thần không chịu ăn uống liền nhẹ nhàng gọi nàng.

‘Xuân Vũ, có việc gì không?’ Hàn Ngữ Phong lập tức phục hồi tinh thần lại hỏi.

‘Vương phi, người không muốn ăn sáng sao? Hay là vẫn còn lo lắng cho Vương gia?’ Xuân Vũ một lời nói toạc ra hết.

‘Ngươi nhìn thấy sao?’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng, nàng làm sao biết rõ những suy nghĩ trong lòng của mình chứ?

‘Có thể không thấy sao? Trên mặt Vương phi biểu hiện rất rõ ràng mà…’ Xuân Vũ thờ dài. Nếu quan tâm Vương gia như vậy thì tại sao lại rời đi? Làm Vương phi thật tốt mà, sao lại không làm?

‘Thật không?’ Hàn Ngữ Phong lấy tay sờ sờ mặt mình, có rõ ràng như vậy không?

‘Vương phi, chi bằng hôm nay chúng ta lại đến thăm Vương gia một chút.’ Xuân Vũ nhìn nàng đề nghị.

‘Như vậy có tốt không?’ Hàn Ngữ Phong có chút chần chừ, không thể phủ nhận tâm của nàng có chút lay động.

‘Tại sao lại không tốt? Ngày hôm qua Vương phi đã đến rồi mà, cần gì phải để ý nhiều như vậy, vấn đề chính là Vương phi có muốn đi hay không thôi?’ Xuân Vũ biết nàng do dự, dù sao chính mình cũng muốn quay về vương phủ.

Hàn Ngữ Phong hạ mắt xuống, ngày mai là ngày đại hôn của Công chúa, có lẽ ngày mốt nàng sẽ theo Lý Huyền Băng rời khỏi nơi này, có thể sẽ không còn cơ hội nhìn thấy hắn nữa, hiện tại vẫn còn ở đây, nàng muốn nhìn hắn thêm một lần nữa, coi như cáo biệt cũng tốt.

=== ===

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK