CHƯƠNG 11 : ĐÃ ĐẾN LÚC TRÌNH DIỄN KỸ NĂNG RỒI
Kiếp trước Tiêu Ngự rất giỏi điều tra vụ án
Nhưng giỏi nhất vẫn là mô phỏng tội phạm
Mô phỏng hoạt động tâm lý của tội phạm, mô phỏng hành động của tội phạm, mô phỏng mọi thứ…
Quách Cường giật mình khi thấy sự thay đổi tâm lý sang thù địch của Tiêu Ngự đứng bên bên cạnh, bị doạ
Lão hính sự mắt đều rất cay độc
Có thể ngay lập tức phát hiện ra biến hoá tâm lý của người bên cạnh
Biến hoá của Tiêu Ngự, đến chính bản thân anh ta cũng kinh ngạc
“Không cần lo lắng, tôi đang mô phỏng tâm lý hung thủ”
Giải thích một câu, Tiêu Ngự bước vào ký túc xá nhân viên
Đây là lúc trình diễn kỹ năng rồi
Đi theo sau, Quách Cường một mặt nghi ngờ
Không hiểu, cũng không hỏi, tổng cảm thấy trạng thái của đệ tử không ổn lắm
Mô phỏng hiện trường phạm tội hắn hiểu
Nhưng mô phỏng tâm lý tội phạm là cái quỷ gì?
Một người, thực sự có thể mô phỏng tâm lý của người khác sao?
Quách Cường làm sao biết được, chàng thanh niên trước mắt là một người xuyên không
Kiếp trước những nhân viên cảnh sát xuất sắc nghiêm túc nhất, là những người mô phỏng tâm lý tội phạm giỏi nhất
Cũng thông qua việc mô phỏng tâm lý tội phạm, phá được vô số vụ án tưởng không thể phá
“Ví dụ tôi là không thủ…”
Tiêu Ngự đứng trước cửa phòng nạn nhân, đẩy cửa vào
Bên trong là phòng ký túc xá 8 người
Ký túc xá công nhân không phải trường đại học, ở nhiều người như vậy là bình thường
Anh bước đến giường nạn nhân từng nằm
“Khi ấy là nửa đêm, từ lịch sử game trong điện thoại nạn nhân, khi đó nạn nhân đang chơi game”
Tiêu Ngự miệng lầm bẩm “Vào mùa đông, ban đêm, người bình thường đều không thích dời giường. Trừ khi có người gọi, bình thường họ cũng không thay đồ ngủ đi ra ngoài đi? trừ khi có lý do, sai khiến họ không thể không ra ngoài, không thể không theo hung thủ đi ra…
Là chuyện gì, có thể sai khiến một người nửa đêm đi cùng người khác, hái đi lên sân thượng hứng gió lạnh.
Dụ dỗ? Đe doạ? Hận thù?
Vì lợi nhuận và lòng tham…. Một nhân viên bình thường vẫn chưa tiếp xúc được đến cấp độ này.
Nếu không cũng sẽ không cả tháng tết ở lại xưởng tăng ca.
Với lại khi đó nạn nhân là do bị cảm, nên ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Dụ dỗ?
Không có khả năng, cả ký túc xá chỉ có hai nhân viên nữ, nhan sắc trung bình.
Lại nói, giữa đêm mùa đông, gió lạnh, đi lên sân thượng làm chuyện da thịt, ngươi là uống bao nhiêu rượu rồi mới dám nghĩ.
Vậy chỉ có hai khả năng, là đe doạ và thù hận.
Khi một người đe doạ người khác, đầu tiên là nắm được thóp, sau đó là cấp độ đay nghiến, sau cùng là cuộc sống áp bức.
Thù hận, liền đơn giản rồi…Không, chắc chắn không phải thù hận.
Nếu nạn nhân với hung thủ có mâu thuẫn thù hận, thông qua sự điều tra của cảnh sát, đã sớm tìm ra rồi.
Nạn nhân mới đến xưởng làm được nửa năm, làm người không tệ, bạn bè nhiều, ngoại hình ưa nhìn, không ít nhân viên nữ có ý với nạn nhân.
Đây là những gì cảnh sát điều tra được.
“Uy hiếp”
Tiêu Ngự nhấc mí mắt lên, tự lẩm bẩm “Nếu tôi là hung thủ, tôi sẽ dùng phương pháp gì uy hiếp một người, đi theo tôi, đi lên sân thượng?”
“Đợi chút, sai rồi, tại sao tôi phải uy hiếp một nhân viên bình thường, tại sao tôi lại muốn giết hắn?”
“Giết người, phải có lý do, mới có thể làm tôi phẫn nộ như thế , muốn giết chết một người, đối phương nhất định đã xâm phạm vào một phần lợi ích của tôi”
“Lấy thân phận là người bị hại, không thể là lý do tiền bạc, càng không có giấy tờ phạm pháp, cũng không phải …lẽ nào là mâu thuẫn tranh chấp tình cảm nam nữ, báo thù?”
Giữa nam và nữ, cũng có thể dẫn đến án mạng?
AH
Không chỉ có thế, các vụ án mạng trong quá khứ.
Có ít nhất một nửa vì tranh chấp tình cảm.
Phổ biến nhất là đối phương phản bội, gây ra án mạng.
“Hung thủ bị cắm sừng?”
Sắc mặt Tiêu Ngự trở lên kì quái.
Nếu hung thủ là nam giới, trên đầu bị cắm sừng, kẻ cắm sừng anh ta chính là nạn nhân.
Vậy hung thủ tìm đến nạn nhân, nói ra chuyện này, uy hiếp nạn nhân đi theo anh ta.
Có khả năng không?
Có!
Đây là giả thuyết tạm thời, tiếp tục suy luận.
Nếu tôi là hung thủ, tôi đưa nạn nhân lên sân thượng.
Trên sân thượng.
Tiêu Ngự đứng trước vị trí đặt thi thể nạn nhân trước khi chết.
“Nếu tôi là hung thủ, chọn thời gian này để dẫn nạn nhân lên sân thượng, thì không cần nói”
Trong mắt Tiêu Ngự loé nên tia ác độc “Tôi đến đây để giết người.”
Trước khi giết người, thậm chí có một kế hoạch cẩn thận được lập sẵn.
Hung khí, chắc chắn là trước khi đi gặp nạn nhân đã được dấu ở trên sân thượng.
Nếu không, nạn nhân nhìn thấy, làm sao lại đi theo hắn?
Tiêu ngự quay đầu, nhìn 4 phía xung quanh.
Cảnh sát đã kiểm tra hiện trường vô số lần rồi, đều không tìm được hung khí.
Nhưng hung thủ sau khi giết nạn nhân, liền vận chuyển thi thể đi, nếu cầm theo hung khí chắc chắn không tiện.
Cũng có thể nói, hung khí khả năng không còn ở hiện trường?
Nếu hắn là hung thủ, trước khi giết người sẽ cất hung khí ở đâu?
Sau khi giết người, sẽ cất hung khí ở đâu?
Đôi mắt của Tiêu Ngự, từng li từng tí, quét qua tất cả các ngõ ngách của sân thượng.
Nhà Kho bé, bãi chữa chất thải, trục thông gió, thoát nước…
……………..
Tiêu Ngự tìm kiếm kỹ lưỡng, không bỏ qua chỗ nào.
Cuối cùng, đứng trước một cái cống thoát nước.
Cho dù ở toà nhà nào, thì đều có cống thoát nước.
Đây là để ngăn mái nhà sân thượng bị tích nước.
Trong khu nhà tập thể này, có bốn cống thoát nước, phân ra ở bốn góc toà nhà.
Nơi này, bình thường sẽ không có người chú ý, bởi vì không có ý nghĩa gì, không có vật gì có thể được giữ lại…
Nhưng mà..
Tiêu Ngự từ ống thoát nước thứ nhất đến ống thoát nước thứ 3.
Trong khoảnh khắc, mắt anh sáng lên.
Duỗi bàn tay mới từ từ rút ra từ vị trí nối giữa hố trắc địa và ống thoát nước.
Có dấu vết của màu đen và tím trên tay.
Máu khô.
Đã tìm thấy nó!