CHƯƠNG 472: KẺ ĐỊCH LỚN NHẤT LÀ MÌNH "Tôi tưởng rằng anh không biết sợ hãi?" Tiêu Ngự bây giờ là khinh thường, "Anh lo lắng rằng chúng tôi sẽ tìm thấy cô ta?" Những lời này khiến cơ thể Cung Hồng Vận cứng đờ như bị điện giật. Thời gian trong phòng thẩm vấn lúc này dường như cũng bị dừng lại. Một lúc lâu sau, Cung Hồng Vận thở dài một tiếng, mệt mỏi hỏi: "Tôi đã để lộ sơ hở ở đâu, và bị anh phát hiện ra nó?" "Lời nói dối." Tiêu Ngự không giấu giếm,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.