CHƯƠNG 58: ĐỒNG BẠC CŨ XIN HAY CÁCH XA TA CHÚT.
“Gọi người đi”
Tiêu Ngự nhìn Vương Đông đứng cạnh nói “Người chắc chắn chưa trốn”.
Chiếc mũi bướm chúa chỉ ra Vương Hổ đang trốn trên một con thuyền.
Nhưng chuyện này anh không thể nói trực tiếp ra, trực tiếp đi bắt người.
Bằng không làm sao giải thích được, nói bản thân đếm đầu ngón tay?
“Uk?”
Hai mắt Vương Đông nhìn chằm chằm Tiêu Ngự “Làm sao nghĩ ra được?”
Có thể làm an ninh quốc gia, đầu có thể đơn giản sao?
Ngươi thực sự nghĩ rằng Vương Động chưa nghĩ đến vấn đền này?
Chỉ là anh ta cảm thấy không quá thực tế, ngươi lại khẳng định như vậy?
Trong nháy mắt, Tiêu Ngự nổi hết da gà, tâm tình phức tạp.
Theo bản năng, anh hơi sợ những đồng bạc cũ.
“Không biết”
Tiêu Ngự lắc đầu “ Là một loại cảm giác”
Cảm giác của con người có lúc rất thần kỳ.
Đến nhà khoa học gia cũng phải thừa nhận, có những lúc con người có thể dự cảm được chuyện gì đó.
Mặc dù huyền nhiễm, nhưng chính xác tồn tại.
Vương Đông lúc này mới thu hồi ánh mắt, lấy điện thoại gọi người.
Một giờ đồng hồ.
Bốn chiếc xe tải quân đội đi đến, từng người từng người hàng trăm cảnh sát vũ trang được trang bị súng ống nhảy xuống, lục soát hết các con tàu.
An ninh quốc gia thật tuyệt vời.
Tiêu Ngự than thở trong lòng.
Ví dụ như nếu hệ thống cảnh sát muốn điều động cảnh sát vũ trang, thành phố phải làm đơn lên tỉnh, không được quyền huy động trực tiếp.
An ninh quốc gia gọi một cuộc gọi và cảnh sát vũ trang đến.
Đây là tùy ý sao?
Tiêu Ngự có nhận thức đầu tiên về quyền hạn của an ninh quốc gia.
Thôi đi, đừng tìm chết,đừng nghĩ đi làm cảnh sát an ninh quốc gia.
Chuyện này không chịu trách nhiệm với thân phận người xuyên không a.
Lại một tiếng qua đi.
Cảnh sát vũ trang báo cáo,không tìm được bất cứ người đáng nghi nào, càng không tìm được nghi phạm Vương Hổ.
Vương Đông cười trêu trọc nhìn về phía Tiêu Ngự .
Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi không cần mặt mũi sao?...
Tiêu Ngự biểu cảm nghiêm trọng “Anh Vương,chúng ta cùng nhau đi tìm đi”.
“Được”
Vương Đông gật đầu, cùng Tiêu Ngự đi về hướng một chiếc thuyền.
Có lúc diễn kịch cũng cần phải hoa thể lực, Tiêu Ngự giả vờ lục soát 3 con tàu.
Thẳng đến, đến môt con tàu chở hàng bé.
Tàu bé cũng ít nhất 100 tấn, lớn hơn nhiều lần tàu thông thường.
Hai đầu thân tàu là cabin nghỉ và buồng lái, ở giữa là một bệ ván ép kiểu kiểu rãnh lớn để chứa các container hàng hóa.
Tiêu Ngự và Vương Đông đã lên tàu chở hàng, và họ có thể nhìn thấy rất nhiều container trên đó.
Trên tàu thùy thủ đoàn đều tập hợp chung một chỗ với nhau, và họ rất căng thẳng khi đối mặt với cảnh sát vũ trang bằng súng.
Mọi người đều ở trên tàu…Tiêu Ngự liếc nhìn các container đựng hàng, bắt đầu lục soát ở phòng nghỉ và buồng lái.
Cuối cùng, mới đứng trước các container đó.
Có không ít cont hàng đã bị mở ra và cảnh sát đang lục soát.
Nhưng không phải cont nào cũng kiểm tra được, có một số cont cần phải dùng xe cẩu nâng dỡ.
“Cậu nghi ngờ các cont đựng hàng?”
Vương Đông cau mày nhìn Tiêu Ngự đang nhìn chằm chằm mấy cont đựng hàng.
“Không rõ, nhìn xem thế nào đã”.
Tiêu Ngự đến trước một cont,bắt đầu leo lên, và cuối cùng leo lên chiếc cont thứ 4 trên cùng.
Các cont nói chung dài 5m, rộng 2m, cao 2m.4 tầng là cao hơn 8m.
Tiêu Ngự người đã leo lên đến đỉnh cont, đi trên những chiếc cont.
Cho đến khi anh đi đến chỗ các cont hàng xếp chồng lên nhau và nhìn vào một khoảng trống rộng.
Tiêu Ngự có thể nhìn thấy rõ ràng, không có ai trong khoảng trống đó.
Tại sao mùi của Vương Hổ lại tỏa ra từ kẽ hở này?
Không có khe hở nào rộng 1 thước và không có thùng hàng nào đang mở để chui vào.
“Có chuyện gì vậy?” Vương Đông đi đến bên cạnh Tiêu Ngự.
“Không có không có một loại khả năng”.
Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào khe hở kia “cont đã được sửa đổi?”
Cont thiết kế hầu hết là mở ra từ bên ngoài, hầu như không có cont mở ra từ bên trong.
Trừ khi một vài cont có thiết kế đặc biệt.
Những cont đang xếp chồng lên nhau như ngọn núi nhỏ đều là cont phổ thông.
Nghe Tiêu Ngự nói vậy, Vương Đông cau mày “Kiểm tra lúc liền biết”
Xe cẩu đến gần, Tiêu Ngự và Vương Đông trèo ra khỏi cont, xe cẩu bắt đầu nâng hạ các cont lên trên bờ.
Vừa nhúc nhích, một thùy thủy đã nhảy xuống biển.
Tiêu Ngự và Vương Đông cười nhìn nhau.
Họ đều là người thông minh và đều nghĩ ra chuyện gì đó.
Ngươi nghĩ gì về việc bỏ trốn trước mặt những người cảnh sát?
Sau hai mươi phút, thùy thủy đoàn vừa nhảy được hai cảnh sát vũ trang lôi vào bờ.
Bị đánh hôn mê trên biển sau đó kéo lên bờ.
Thùy thủy đoàn chạy trốn, đã nói lên có vấn đề.
Thuyền trưởng và các thuyền viên còn lại tái mặt sợ hãi.
“Vận khí của cậu rất tốt”.
Vương Đông nhìn Tiêu Ngự thâm sâu.
“Tôi cũng vừa nghĩ như vậy”.
Tiêu Ngự cười nói, nhưng trong lòng đang hét “Đồng bạc cũ, tránh xa tôi ra”.
Tất cả những người trên tàu đều bị cảnh sát vũ trang khống chế.
Tiêu Ngự và Vương Đông đi đến trước 1 cont đặc biệt.
Nụ cười trên gương mặt họ ngày càng nồng đậm.
Cont này thực sự rất đặc biệt, với cảnh cửa bí mật ở giữa.
Có thể nghe thấy tiếng vo ve nhẹ.
Đó là âm thanh cuả máy phát điện!
Tại sao lại có máy phát điện trong cont.
Làm lạnh!
Cont lạnh không phải bất thường, chỉ là chi phí vận chuyển tương đối cao, và hầu hết chúng được dùng để vận chuyển một số sản phẩm dây chuyền lạnh để tránh chúng bị hư hỏng trên đường đi.
Tuy nhiên loại cont đó sử dụng nguồn điện trên tàu, rất ít cont có hệ thống phát điện và làm lạnh riêng.
Ngươi nói một cont phổ thông liền sửa thành một cont lạnh, có vấn đề gì không?
Cửa ngầm bị cảnh sát vũ trang dùng dụng cụ làm nổ mở ra.
Khoảnh khắc nó mở ra, một người xuất hiện trước mặt mọi người.
Thành thật quỳ gối trước cửa cont, giơ hai tay lên.
Nghi phạm, Vương Hổ!