CHƯƠNG 12: TỰ NHẬN MÌNH THÔNG MINH MỚI LÀ NGU NGỐC
Chuang!
Dưới lực búa tạ, ống thoát nước ở dưới tầng bị nứt ra, vỡ tung tóe
Leng keng
Chỗ ống nước vỡ, phát hiện một cờ lê kim loại to bằng cánh tay người.
Tiêu Ngự đặt búa xuống, mỉm cười nhìn lên sân thượng, ống thoát nước đi thẳng lên sân thượng.
Kế hoạch tốt.
Giết xong người, vứt hung khí vào trong ống thoát nước, hung khí sẽ bị kẹt bên trong ống thoát nước.
Có bao nhiêu người có thể nghĩ ra đặt hung khí vào đây?
Đây là không phải là do cảnh sát vô dụng, mà là do hung thủ quá thông minh và xảo quyệt.
Quách Cường nhìn vào thanh Cờ Lê dưới đất, lại nhìn vào thân hình Tiêu Ngự.
Ánh nhìn của anh ấy thay đổi.
Cái nhìn này, không phải là cái nhìn hậu bối, hay là nhìn chàng thanh niên lớn.
Mà là cái nhìn người cùng đẳng cấp, nhìn thấy người đồng nghiệp, là cái nhìn xác nhận năng lực.
“Ngươi lập công rồi”
Quách Cường nghiêm túc “ Lập đại công rồi”
“Ha”
Tiêu Ngự lắc đầu, cười khổ “Vô dụng, hung thủ có thể giấu vũ khí ở đây thì sẽ không để lại dấu vân tay”
Chưa đến 15 phút sau, 2 xe cảnh sát chạy đến hiện trường, có vị hình sự, trong đó có đội trưởng và hai đội phó.
Đưa hung khí đi kiểm tra, đại đội trưởng Triệu Trường Sơn vỗ vai Tiêu Ngự nói “Sau một năm chuyển lên chính thức. Nhưng nếu phá được vụ án này, anh sẽ cho cậu chuyển luôn”.
Nếu giải quyết được một vụ án giết người.
Thấp nhất cũng là huân chương tập thể hạng 3.
Nếu may mắn có thể nghĩ đến huân chương hạng 3 cho cá nhân.
Hung khí giết người là bằng chứng quan trọng.
Bắt được hung thủ và tang vật, nhưng không có hung khí, sẽ rất khó kết án.
Suy cho cùng, xã hội được cai trị bởi luật pháp.
Cảnh sát cũng cần có bằng chứng mới kết án được.
Vẫn là câu nói này, không có ban chuyên án nào không yêu thích nhân tài.
Một thực tập sinh ngày đầu tiên đi làm, đã tìm thấy hung khí mà cả đội hình sự không tìm thấy, chuyện này nói lên nhiều vấn đề.
Nhân tài như thế này, nếu ngươi không sớm bắt lấy, đối xử tốt, nhanh chóng hứa hẹn, rất có thể sẽ bị đội khác cướp mất.
Đây không phải là nói đùa!
Trong thời gian 1 năm thực tập, thực tập sinh sẽ bị sa thải hoặc ở lại đươn vị nơi anh ta học việc.
Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt.
Đó là thực tập sinh biểu hiện quá xuất sắc, các phòng ban khác nhòm ngó, rất có khả năng sẽ cướp người đi.
Chuyện này giống như đang đùa sao?
Thực sự không.
Hệ thống cảnh sát cũng giống như quân đội.
Trước khi thực tập sinh thực tập, một số thực tập sinh có thành tích cao sẽ được “đặt trước”
Những đơn vị cùng cấp, xử lý vụ án thông thường không nói làm gì. Nhưng nếu là cấp trên thì sao?
Biệt đội cũng muốn người, văn phòng thành phố muốn người, văn phòng tỉnh muốn người… Ngươi có thả người đi không?
“Đại đội trưởng, không cần như thế”
Nội bộ của cảnh sát Tiêu Ngự hiểu rất rõ, hắn cười nói
“Đội hình sự rất gần nhà tôi”
Có nghĩa là gì?
Anh sẽ không đi chỗ khác.
“haha”
Đại đội trưởng và hai đội phó cười lớn, vỗ vỗ vai Tiêu Ngự, cái nhìn giành cho Tiêu Ngự đã khác.
Buổi chiều, khi lão Quách nói Tiêu Ngự đứa nhỏ này không đơn giản, bọn họ ban đầu còn không tin.
Bây giờ phát hiện, người không chỉ không đơn giản, nói chuyện lại khéo léo, không phải một thanh niên bình thường có thể làm được.
Lại nghĩ đến hồ sơ cá nhân của Tiêu Ngự được học viện cảnh sát gửi đến trước khi vào thực tập, từ hồ sơ có thể nhận định đây là một nhân tài.
Lại còn trước mắt, cậu ta đã tìm thấy hung khí.
Mẹ nó, rất có thể đội điều tra hình sự của của chúng ta đã lượm được báu vật.
Sau đó, không đợi đội trưởng và hai đội phó vui mừng.
Hung khí đem đi xét nghiệm đã có kết quả trả về.
Đã xác định đúng là hung khí nhưng không có dấu vân tay.
Bị Tiêu Ngự nói đúng rồi.
Tất cả các nhân viên hình sự ở hiện trường mặt đều ảm đạm.
Giờ đúng như Tiêu Ngự nói, hung thủ rất xảo quyệt.
Có thể cất hung khí ở nơi này, lại không lưu lại dấu vân tay.
Chỉ có thể nói thủ phạm đã lên kế hoạch phạm tội cẩn thận, mọi hành động đều được tính toán kỹ.
Tội phạm có trí tuệ và tội phạm không có trí tuệ là hai khái niệm khác nhau.
Làm cảnh sát đau đầu nhất là gặp các tội phạm có trí tuệ, nó làm tăng độ khó của vụ án lên nhiều lần.
Khi mọi người đang lúng túng Tiêu ngự lên tiếng.
“Xảo quyệt đến mấy cũng có sơ hở”
Tiêu Ngự lạnh lùng nói “ Sợ là dù mọi kế hoạch của anh ta hoàn hảo, nhưng anh ta đã quên mất một điều, manh mối không nhất thiết được tìm từ vụ án, có thể tìm từ quá khứ của nạn nhân”.
Mọi người ????
Tìm manh mối từ trên nạn nhân??
Người đều chết rồi, cần điều tra cũng điều tra rồi, còn có manh mối gì nữa?
“Ở học viện cảnh sát, có một thầy giáo của tôi luôn nói rằng : Người luôn cho rằng bản thân thông minh mới là người ngu ngốc nhất”.
Tiêu Ngự tiếp tục nói “Bởi vì người thông minh sẽ có lúc bị thông minh hại, khi thiết kế kế hoạch luôn gia tăng độ khó cho chính mình. Nghĩ đến sự tinh tế trong thiết lập Hiện trường và Phương pháp gây án. Nhưng anh ta lại xem nhẹ người mà anh ta tính toán gây án. Một vụ án không có dấu vết, thì hung thủ là kẻ giết người vì đam mê. Chỉ cần hung thu không phải loại người đó, anh ta giết người nhất định có lý do, vì lý do gì mà anh ta không giết người không được?”
Lời của anh, làm mắt của tất cả mọi người sáng lên.
Đúng vậy
Hung thủ thông minh như vậy, thời gian thiết kế gây án nhất định không ngắn.
Lý do giết người là quá trình chung, nạn nhân nhất định đã làm gì đó trong quá khứ làm hung thủ muốn giết anh ta, chuyện này nghĩa là cần xem xét các mốc thời gian.
Đúng, hiện tại bọn hắn tìm không ra hung thủ.
Nhưng có thể tìm ra quá khứ của nạn nhân, tìm ra nạn nhân rốt cuộc đã làm gì, mà dẫn đến cái kết bị giết này.
Mặt của mọi người lại lộ ra vẻ tươi cười, tất cả các cặp mắt đều đổ vào người Tiêu Ngự.
Thực tế ánh mắt của vài vị đội trưởng đang rực lửa.
Giống như một chàng trai bình thường, nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp đang trần chuồng nằm trên giường.
Tên nhóc này nhất định thuộc về đội hình sự.
Ai dám đến giành người, sẽ đánh đứt tay kẻ đó.