CHƯƠNG 55: CÓ CHUYỆN GÌ VẬY? EM TRAI NHỎ.
“Tiêu Ngự , 22 tuổi, người thành phố Giáp, tốt nghiệp xuất sắc học viện cảnh sát, từ chối vào sở tỉnh L, gia nhập cơ quan xử lý vụ án địa phương làm thực tập viên…Ngày thực tập đầu tiên, phát hiện hung khí vụ trọng án, ngày thứ hai suy luận ra toàn bộ quá trình hung thủ phạm tội, ngày thứ 3 đội hình sựu bắt hung thủ thành công…thực tập ngày thứ tám, tiếp xúc với vụ thảm án và phát hiện manh mối quan trọng, gia nhập đội đặc nhiệm, tiếp nhận vụ án…”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Tiêu Ngự, vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Tiêu Ngự.
Khuôn mặt tuấn tú đó rất bình tĩnh, không sao động.
Người đàn ông trung niên thở dài, xứng đáng là người được giảng viên và sinh viên học viện cảnh sát gọi là học bá, sinh ra đã là nhân tài học viện cảnh sát.
Thậm chí có thể nghĩ đến, những lời mình nói có mục đích gì, cậu đã nghĩ đến rồi?
Một chàng trai trẻ lợi hại!
Tiêu Ngự quả thực rất bình tĩnh,trong lòng lại không bình tĩnh.
Kiếp trước anh hít khói sương ăn chất bảo quản lớn lên, có ngủ mơ đầu vào tường, cũng không nghĩ đến hệ thống gì, xuyên không gì đó.
Kết quả khi anh thực sự đã xuyên không, lại còn có được cái hệ thống hỗ trợ.
Đối mặt với hệ thống nhà nước mạnh mẽ và đáng sợ, ngươi từ đấu đến cuối vẫn là rác rưởi.
Khi cỗ máy nhà nước này lăn qua người ngươi, ngươi thậm chí còn không để lại dấu vết.
Hiểu rõ mọi chuyện, Tiêu Ngự âm thầm gạch bỏ hạng mục “Trang bức đạp người” trong xuyên không ra.
Đối với thế giới mới này lại hiểu biết thêm một phần.
Bất quá…trước mặt anh nói ra 18 đời tổ tông nhà anh, có hợp lý không?
“Tôi là Vương Đông”
Người đàn ông trung niên cười nói” nhóm trưởng nhóm thứ hai, nhóm hành động đặc biệt an ninh quốc gia”.
Sau đó thì sao?
Câu tiếp theo của ngươi có phải là : có hứng thú đến nhóm hành động đặc biệt an ninh quốc gia chơi một chuyến không?
Tiêu Ngự miệng co quắp lại, nhưng anh không nói gì.
Những cái hố này anh rất quen thuộc trong kiếp trước.
Kiếp này cũng bị đội trưởng đội đặc nhiệm đào hố một lần.
“Đừng căng thẳng”.
Vương Đông mỉm cười “Nếu cậu có hứng thú… hãy cùng chúng tôi phá vụ án này?”.
Oh, không giống những hố trước…Tiêu Ngự sửng sốt nhưng mắt anh ấy sáng lên, gật đầu một cách nặng nề.
Chắc chắn là quan tâm!
Nhiệm vụ của hệ thống giao vẫn chưa hoàn thành, và chỉ còn 5 ngày là hết thời gian.
Nếu hắn không giải quyết vụ án trong thời gian còn lại, hoặc không tham gia vào giải quyết vụ án, nhiệm vụ hệ thống coi như thất bại.
“Cậu có biết tại sao tôi cho cậu tham gia vụ án?”
Vương Đông cười hỏi.
“Vụ án là do tôi phát hiện ra” Tiêu Ngự bình tĩnh mở miệng.
“Còn gì nữa?” Vương Đông tiếp tục hỏi.
Rất muốn đánh anh ta…nhưng có chút không dám,Tiêu Ngự mở miệng “Kiểm tra năng lực của tôi”.
“Hahaha” Vương Động cười lớn.
Chàng thanh niên trẻ rất thông minh.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Ngự khiến tiếng cười của Vương Đông đột ngột dừng lại.
“Xin lỗi”.
Tiêu Ngự cười gằn “Nếu tôi nói tôi không có hứng thú với đội an ninh quốc gia, anh có đánh tôi không?”
Vương Động vẻ mặt trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên từ khi anh ta đến, nụ cười biến mất.
Có chuyện gì vậy, tiểu đệ đệ?
Có phải vẫn chưa trải qua xã hội tàn bạo?
Cậu giống như không có động lực, rất dễ bị đánh!
Tôi dường như đã đánh trúng lòng tự trọng của anh ta…Tiêu Ngự ngừng nói.
“Tại sao vậy” Vương Đông thắc mắc.
Người đi lên phía cao, nước chảy xuống thấp. Đạo lý này ngươi không hiểu sao?
“Vợ tôi có chút tiền”.
Tiêu Ngự biết không giải thích hợp lý không được “Chỉ cần tôi muốn, loại cuộc sống nào không có?”
Vương Đông im lặng, khóe miệng co giật.
Anh ta đã điều tra Tiêu Ngự, sao lại có thể không điều tra gia đình Tiêu Ngự?
Vợ của Tiêu Ngự có tiền không?
Tài sản hơn 100 tỉ chỉ được coi là có chút tiền, vậy chúng ta những gia đình bình thường tính là gì?
Đến ăn mày cũng không bằng, đến thế giới để đủ số lượng?
Vương Đông càng thêm tò mò.
Có một người vợ như thế, sao còn muốn làm cảnh sát?
“Mỗi người đều có ước mơ”.
Tiêu Ngự cười nói “ước mơ của tôi là thành cảnh sát, phá án và bắt kẻ xấu… ở nơi nào đều giống nhau. Thăng chức tăng lương đối với tôi không có bất kì ý nghĩa gì. Vậy tôi tại sao phải dời môi trường thân thuộc, đi đến đội an ninh quốc gia?”
Vương Đông trầm mặc.
Người ta nói rất có lý, anh ta không có lời nào đáp lại.
Nhưng mà..
“Anh có phải muốn nói với tôi, năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn?”
Tiêu Ngự cười nói “Đạo lý này tôi hiểu, nhưng tôi vẫn còn trẻ, tạm thời chưa có dự định dời xa thành phố này. Với lại anh cũng biết…Tiệc tân hôn…tôi mới vừa kết hôn”.
Ba!
Vương Đông vỗ trán một cái.
Hóa ra như thế.
Tiệc tân hôn, khó chia lìa, mật ngọt thêm đường…
Lúc này, người đàn ông nóng lòng muốn ở bên cạnh người phụ nữ của mình 24/24.
Muốn đem người ta đi trong thời gian này, anh có chắc anh không muốn đánh rắm không?
Vương Đông khôi phục nụ cười “Chuyện này đừng nói nữa, xử lý vụ án đi”.
“Cảm ơn đã hiểu”.
Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm, so với mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng anh kích động hơn nhiều.
Là một người xuyên không, có bao nhiêu người tình nguyện bị đội an ninh quốc gia để ý đến?
Người khác anh không biết, dù sao anh không muốn.
Ở dưới mí mắt của rồng, cả ngày lo lắng.
Không thể, tuyệt đối không thể, trong cuộc đời này không thể…