CHƯƠNG 228: XÃ HỘI HÒA ÁI ĐÃ CỨU NGƯƠI Trước mặt là một căn phòng không quá lớn. Có rất nhiều khung sắt, máy móc, bàn điều khiển và một người. Ngoại hình khoảng năm mươi, với mái tóc dài màu trắng xám. Năm tháng đã để lại những vết nhăn trên trán, lại có một đôi mắt khiến người ta khó hình dung. Lạnh lùng, phẫn uất, hung dữ.... Lóe lên trong đôi mắt này. Tiêu Ngự kinh ngạc đứng đó, ông già đang ăn cái gì. Một cánh tay người bị nướng chín! Không phải Tiêu Ngự chưng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.