CHƯƠNG 19 : LỚN TUỔI HƠN CON HAY LỚN TUỔI HƠN BỌN TA
Đứng trước cửa nhà, tay cầm chìa khóa run rẩy.
Lão mẹ đã bao lâu không đánh anh,
Đi xem mắt, bỏ lại đối tượng xem mắt rồi bỏ chạy mất, hai ngày không về nhà.
Má ơi, lần này có phải anh sẽ chết thảm.
Lúc này Tiêu Ngự như con kiến trong chảo lửa, khổ sở vô cùng.
Đúng rồi, mình không phải có người yêu sao?
Tiêu Ngự vui mừng, tay cũng không run nữa.
Nghĩ đến mình chỉ còn một con đường cứu mạng.
Vẫn phải thử, đấu tranh cho đến khi tàn hơi.
Khẽ mở cửa, Tiêu Ngự thận trọng đi vào phòng khách.
Phòng khách tối đen như mực.
Kỳ lạ, mới 11h, bố mẹ ngủ sớm vậy sao?
Tiêu ngự nuốt cục khí nghẹn ở giữa họng đi xuống bụng, đi về phòng của mình.
Tiêu ngự thở phào nhẹ nhõm.
Anh không sợ những tên tội phạm ác độc, mà lại sợ bố mẹ như vậy?
Bóng ma tuổi thơ a.
Mẹ anh dạy trẻ em, rất là dứt khoát.
Chỉ có một chữ.
Đánh!
Không thể không nói, phương pháp giáo dục này là không đúng.
Nhưng lại vô cùng hữu ích!
Đương nhiên, lão mẹ xuất thân từ đội tuyển wushu của tỉnh,
Dạy dỗ con và lão công, khi ra tay vẫn là có phần quá tay.
Ai biết được, Tiêu Ngự mới cởi giày ra.
Sáng chưng.
Đèn trong phòng khách được bật lên.
Tiêu Ngự ( ̄∇ ̄)
Đồng tử của anh co lại, cứng người, lấm lét nhìn về bố mẹ đang ngồi ở ghế sô pha.
Mẹ anh lạnh lùng ngồi đó, đặt điều khiển trên tay xuống.
Lão ba thành thật ngồi đó, không dám thở mạnh, cho con trai một ánh mắt.
Con trai ta, người hãy tự cầu phúc!
Lão mẹ “(¬_¬)”
Tiêu Ngự ( ̄∇ ̄)
Thời gian chầm chầm trôi, cả phòng khách tĩnh lặng.
Lưu Vân Thanh ngồi như lão phật gia, nheo mắt nhìn con trai.
Tiêu Ngự trán đầy mồ hôi.
Anh thực thự muốn BUFF thêm tính năng thay đổi trận thế long trời lở đất trước mặt.
Nhưng ……..nô tài không thể làm được!
Đến đây, Lưu Vân Thanh mở miệng.
Tiêu Ngự vội chạy đấy ngồi cạnh lão mẹ, thành thật ngồi.
“Con cho rằng không nói chuyện là đã kết thúc rồi sao?”
Lưu Vân Thanh cười lạnh, duỗi tay ra nhéo lỗ tai con trai.
“Không dám”
Tiêu Ngự cười bồi “Mỗi lần mẹ tức giận với con, con nhìn trăm lần đều không ghét”.
“Phốc” Tiêu Thắng Quốc ngồi bên cạnh bật cười ra tiếng.
Đưa ngón tay cái lên, khen ngợi con trai.
Lưu Vân Thanh khóe miệng giật giật, nhịn không được cười “tiếp tục”
“Hơn nữa mẹ con còn đẹp vô cùng”
Tiêu Ngự nghiêm túc “Con không lỡ chen vào được”.
“Haha”
Lưu Vân Thanh cười thành tiếng, buông tha lỗ tai con trai.
Tiêu Ngự thở phào nhẹ nhõm, làm anh sợ chết.
Tiêu Thắng quốc hét lên trong bụng: chiêu này hắn đã học được.
Thằng thắn, ngoại hình Lưu Vân Thanh rất đẹp.
Khi còn trẻ, mặc dù không đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cô ấy đẹp anh tú và rất dũng cảm, cô ấy đã giành giải thưởng trong hội thi wushu quốc gia cho nữ.
Nếu không, một anh chàng siêu cấp đẹp trai như Tiêu Thắng Quốc, làm sao lại thích cô ấy.
Lại nói đến Tiêu Thắng Quốc, một người đàn ông cao lớn 1m83, khí chất tao nhã, ngũ quan sáng láng, đôi mắt đen sáng lấp lánh. Có thể nhìn thấy dấu vết thời gian trên mặt anh ấy. Anh ấy là hình mẫu ông chú quyến rũ trong lòng các cô gái trẻ.
Nếu không, hai vợ chồng họ sao có thể sinh ra đứa con trai đẹp trai tài giỏi như Tiêu Ngự.
“Chuyện ngày hôm trước là như thế nào? Con vứt bỏ con gái dì Châu ở lại rồi chạy theo cô gái khác?”
Lưu Vân Thanh nhíu mày “Con thành thật nói cho ta biết mọi chuyện”.
“Ôi, con trai mới về đến nhà, em liền nói ít đi vài câu a” Nhìn thấy vợ không quá tức giận, Tiêu Thắng Quốc chuẩn bị làm người hòa giải.
Kết quả, Lưu Vân Thanh lườm một cái, Tiêu Thắng Quốc liền không có dũng khí.
Cũng không có gì, Tiêu Ngự trắng mắt nhìn lão ba, Tiêu Ngự nhanh chóng bày ra vẻ khiêm tốn, cầm tay lão mẹ, cười “Làm gì có cô gái khác nào, đó là…con dâu tương lai của mẹ. Chỉ là trước kia con không nói với hai người biết, sợ hai người không đồng ý. Mẹ cứ bắt con đi xem mắt, kết quả bị cô ấy biết, tìm đến địa điểm xem mắt”.
“A?”
Tiêu Thắng Quốc và Lưu Thanh Vân kinh ngạc,
Con trai họ sớm đã có người yêu?
Tại sao họ lại không biết?
“Thật không?”
Lưu Thanh Vân có chút không tin, giục hỏi “tại sao sợ bọn ta không đồng ý?”
“Chuyện này…”
Tiêu Ngự giả vờ do dự, khó khăn mở miệng “Cô ấy lớn tuổi hơn con, lớn hơn nhiều”.
“Lớn hơn bao nhiêu?”
Tiêu Thắng Quốc quan tâm hỏi, dù sao cũng là người yêu con trai, mà con trai lại dấu hai người họ.
Lớn hơn ngươi bao nhiêu, hay là lớn tuổi hơn những người làm cha mẹ như họ đây.
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Ngươi có thẻ nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên mặt họ.
Tôi muốn mua thuốc trợ tim…
Nhìn thấy cha mẹ sợ hãi, tiêu Ngự cười thầm, nghiêm mặt nói “Hơn con sáu tuổi”.
“Aiya”
Hai vợ chồng đồng thanh thở dài,
Đứa trẻ đáng chết này, suýt dọa chết họ.
Bây giờ đang ở thời đại nào rồi,
Có nhiều cặp vợ chồng cách nhau mười mấy tuổi đều không sao, cách có sáu tuổi thì gọi là gì?
“Mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng không phải không được, quan trọng là xem người như thế nào”.
Với tư cách là chủ gia đình, Tiêu Thắng Quốc chuẩn bị đưa ra ý kiến.
“Tránh sang một bên”.
Lưu Thanh Vân liếc chồng, nhìn con trai.
“Ngày mai đưa cô ấy về nhà, nếu không mẹ sẽ đánh chết con”.
Tiêu Ngự “.........”
Anh sớm biết sẽ như vậy mà.