CHƯƠNG 38: CHỊ, TA THEO ĐUỔI NGƯƠI ĐI!
“Chị, tôi rất vui”
Trong phòng ngủ, Tiêu Ngự người toàn mùi rượu, ôm lấy Mộ Thanh Vũ “Tôi đã chuyển chính thức rồi, lại còn lập công!”
Mộc Thanh Vũ mặt đỏ ửng, nổi giận, muốn đẩy Tiêu Ngự ra, lại thôi.
Nhìn thấy tên ngốc Tiêu Ngự đàng cười hề hề, say nằm trong lòng nàng.
Mắt nàng nổi lên lớp sương mù.
Dưới ánh đèn phòng ngủ, sáng lấp lánh
“Chị, chị thật đẹp”
Tiêu Ngự cười ngây ngô “Tôi lần đầu tiên nhìn thấy chị đã nghĩ, một mỹ nhân xinh đẹp thế này, ngươi không đến yêu thương nàng, ngươi có còn là đàn ông không?”
“ha”
Mộc Thanh Vũ cười như hoa, đôi mắt đẹp vẫn tràn sương mù.
“Nhưng chị quá bá đạo, lại còn lạnh lùng, không làm tôi thích”
Oán hận một câu, Tiêu Ngự giống như lợn, cọ mặt vào lòng Mộc Thanh Vũ , tiến tới tiến lui “Lúc đó chị như oán phụ bắt được chồng đang ăn vụng bên ngoài”
“Cậu…” Mộc Thanh Vũ tức giận, mặt lạnh lùng.
“Nhưng mà…” Tiêu Ngự quay đầu.
“Sao?..” Mộc Thanh Vũ nhíu mày.
“Ở cùng một chỗ với chị rất thoải mái”
Tiêu Ngự mê mê mảng mảng cười ngốc nói “Tôi thích chị”.
Hai bên má Mộc Thanh Vũ đỏ như hai trái mận chín
Bị tỏ tình rồi?
Không, anh say rồi.
Qủa nhiên
Lúc sau anh đã ngủ say.
Mộ Thanh vũ nhìn em trai
Một lúc sau, thở dài
Là mệnh?
Hay là duyên?
Để tôi và cậu gặp nhau.
…………….
Ban đêm
Tiêu Ngự giật mình, từ trong giấc mộng tỉnh dậy.
Nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ bên cạnh, anh cảm thấy thân thể mềm mại đang nằm cạnh.
Với quyết tâm cao độ, hắn buộc bộ não không suy nghĩ đến màu sắc của Dương vật.
Một số ký ức mơ hồ ùa về.
Thanh Vũ đưa hắn về?
Anh nỏi rằng anh thích nàng?
Tự nhiên, Tiêu Ngự đỏ mặt.
Kinh ngạc, mặt anh lại dày vậy?
Về sau hạn chế uống bia rượu, quá dễ xảy ra tai nạn.
Nếu không…nát cúc hoa rồi.
“Tôi đi tắm rửa”
Tiêu Ngự biết rằng người đẹp nằm bên cạnh mình đang giả vờ ngủ.
Mùi rượu trên người nồng nặc khiến bản thân anh còn không chịu được.
“Uk” Mộc Thanh Vũ đáp lại.
Đứng lên đi vào nhà tắm tắm sạch sẽ.
Đến khi đi ra, Tiêu Ngự lại xấu hổ.
Đi hay không đi?
Giữa nam nữ có phản ứng gì cả hai đều biết.
Ngươi có đần độn đến đâu cũng từ từ tỉnh lại.
Tiêu Ngự cũng không phải ngu ngốc, anh đi đến giường.
28 tuổi đã già rồi sao?
Anh tự bản thân không thích nàng sao?
Nằm xuống, Tiêu Ngự vươn tay ôm Mộc Thanh Vũ vào lòng.
Có thể cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lòng đang run, cơ thể căng thẳng.
“Ngủ đi” Tiêu Ngự cười nói.
Mộc Thanh Vũ trong lòng trùng xuống, mặt rúc vào lòng Tiêu Ngự
Không có khoảng cách, hai người tự nhiên đến vậy.
Cả hai chìm vào giấc ngủ…
…………
Sáng sớm, khi ánh nắng ban mai tràn vào trong phòng, Tiêu Ngự mở mắt ra.
Như có sự đồng điệu, Khi anh nhìn vào lòng, Mộc Thanh Vũ cũng đúng lúc mở mắt.
“Chào buổi sáng” Tiêu Ngự cười như ánh mặt trời.
“Chào Buổi sáng” Mộc Thanh Vũ dụi dụi mắt, sáng sớm nàng lười biếng như con mèo nhỏ quyến rũ vô cùng .
Tiêu Ngự phát hiện, khí chất lạnh lẽo, cô độc lại quay về trên người nàng.
So với nữ tổng tài bá đạo gì đó..
Anh càng thích chị gái bán manh là nũng yểu điệu.
Tiêu Ngự đứng dậy “Ta đi làm cơm”
Nhìn vào bóng dáng đang đi vào nhà vệ sinh.
Không còn vẻ lạnh lùng, Mặt Mộc Thanh Vũ đỏ ừng.
………….
Làm xong bữa sáng.
Tiêu Ngự quyết định làm người.
Đợi Mộc thanh vũ đi ra cùng ăn sáng.
Nhìn bộ trang phục đi làm của của băng sơn ngự tỉ
Áo sơ mi trắng, váy yếm, tóc búi cao, và vóc dáng hoàn hảo đó.
Tiêu Ngự cảm thấy bộ trang phục này hấp dẫn hơn bất cứ bộ trang phục y tá, tiếp viên hàng không nào.
Đây không phải lớp học!
“Chị, em theo đuổi chị nhé”
Tiêu Ngự đang ăn cháo, thốt ra những lời này.
Cháo trong miệng Mộc Thanh Vũ gần như phun ra, nàng nhìn vào mắt Tiêu Ngự như muốn nói “cậu bị ngốc à?”
Tiêu Ngự nói xong, rất muốn cho mình một cái bạt tai, anh bị ngốc sao?
Ngươi có phải quên mất đã đi đăng ký cùng ai rồi?
Vợ chồng hợp pháp, theo đuổi sợi lông sao?
“Được rồi”
Nhịn không cười, Mộc Thanh Vũ gật đầu.
“Thôi, coi như tôi chưa nói gì”
Tiêu Ngự cúi đầu, buồn bực ăn cháo.
“Tôi nói thật”
Mộc Thanh Vũ nói nhẹ nhàng “Đợi cậu bắt được tôi, chúng ta cử hành hôn lễ”
“Không bắt được thì sao?”
Tiêu Ngự mịt mờ, nhiệt huyết sôi trào hỏi
“Không bắt được, cậu đoán?”
Mộc Thanh Vũ cong môi lên,
Tiêu Ngự :.........
Đột nhiên cảm thấy
Cuộc đời điều tra viên vô vị, cuối cùng cũng có niềm vui