CHƯƠNG 165 : PHI LỄ CHỚ NHÌN Ngay cả trong hai kiếp người, Tiêu Ngự chưa bao giờ đồng cảm với bất kỳ tên tội phạm nào. Giờ đây, ngực của anh bất giác trở nên đau nhói. "Nghĩ một chút, ông ta cần có thính giả chứ?" Tiêu Ngự nhìn thẳng vào Cốc Vân Phong. "Đều tại tôi, đều tại tôi!" Cốc Vân Phong ngồi trên sàn nhà, ôm ngực rít lên: “Tôi quá tham lam, mất lương tâm, đi trộm mộ người ta, đi trộm của cải của người ta mà bị quả báo… Nhưng tôi chưa bao...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.