Mục lục
Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 67: QUỶ DỊ KINH DỊ

Đau bụng đến tháng là trải nghiệm như thế nào?

Thân là con trai, Tiếu Ngự không hiểu được.

Ngắm nhìn Mộc Thanh Vũ nằm trong lòng ngủ say đang nhíu đôi lông mày lưỡi liềm, có chút đau lòng.

Nhưng mà, nên làm việc rồi...

Ôm chị đang ngủ say, Tiếu Ngự giơ tay cầm lấy máy tính bảng trên tủ đầu giường.

Cắm usb vào máy tính bảng rồi đọc.

Bên trong có một file hồ sơ và năm cái video.

Báo cáo điều tra và CCTV?

Trước tiên chưa xem hồ sơ, Tiếu Ngự bấm mở một video có tên là ‘1’.

Hình ảnh xuất hiện rồi.

Video giám sát là quay lúc buổi tối.

Độ phân giải hình ảnh không được cao.

Xem không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh, một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong hình.

Vội vội vàng vàng, có thể nhìn thấy người này đang đi, dần dần đi vào góc quay của camera.

Trong đêm tối, quần áo màu trắng tuyết, dáng vẻ đi đường cực kỳ cổ quái, khiến người ta có chút sởn gai ốc.

Tiếu Ngự nhíu mày, phát hiện người mặc quần áo trắng trong hình ảnh, dừng lại trong góc quay của camera, một chút cũng không động đậy.

Tua nhanh một chút, đối phương vẫn không nhúc nhích.

Camera hỏng rồi?

Không đúng, mà là người mặc đồ màu trắng như một bức tượng điêu khắc đứng ở chỗ đó.

Cô ấy là một người phụ nữ.

Vì tóc che mất vẻ mặt, nhìn không rõ khuôn mặt.

Tiếu Ngự lưu ý thời gian video.

Người phụ nữ đứng lại ở chỗ đó khoảng 20 phút.

Đột nhiên. Cô ta cử động rồi.

Một con dao rọc giấy nhỏ, xuất hiện trong tay cô ta.

Không phải là xuất hiện không có căn cứ, là từ đầu đến cuối cô ta vẫn cầm con dao rọc giấy.

Lúc chưa đẩy lưỡi dao ra, sắc trời quá tối nên không có cách nào nhận ra.

Tim Tiếu Ngự đập thịch một cái.

Cảm giác không đúng.

Quả nhiên.

Cô ta giơ tay cầm con dao lên, hướng về... khuôn mặt của mình!

Một nhát, hai nhát, ba nhát...

Cho dù hình ảnh trong video rất tối.

Cho dù hình ảnh trong video mờ hồ.

Trong tâm trí của Tiếu Ngự đầy kinh hãi, cũng có thể nhìn thấy máu tươi phun đầy trên tóc của cô ta, có một lượng máu lớn chảy xuống dưới.

Cô ta không kêu gào, cũng không la hét, dường như là cái xác không hồn.

Cầm con dao rọc giấy từng nhát từng nhát, từng nhát từng nhát, rạch lên mặt của mình...

Da đầu của Tiếu Ngự tê liệt rồi.

Cảnh tượng quỷ dị như thế, khiến cho anh nhớ đến phim kinh dị.

Đường đường là tổ trưởng an ninh Vương Đông, cũng biết đùa với anh?

Cơ thể cứng ngắc, khắp người Tiếu Ngự từng cọng lông tơ dựng lên.

Cô ta...

Không biết đau?

Không cảm thấy đau?

Sao mà làm được?

Thêm một màn quỷ dị nữa, xuất hiện rồi!

Khoảng chừng năm phút, cô ta đã rạch hàng trăm nhát trên mặt của cô ta, cuối cùng đã dừng lại.

Đưa hai tay ra, che kín khuôn mặt, trên tóc đầy máu, chầm chậm rơi xuống hai vai.

Lộ ra một khuôn mặt, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn!

Nhìn thấy khuôn mặt này.

Đụ...Tiếu Ngự suýt chút nữa không nhịn được chửi thề một tiếng.

Trong lòng đột nhiên nguội lạnh, sau lưng toát mồ hôi lạnh, adrenalin tăng vọt.

Anh có một loại đáng sợ trong câu chuyện, nhân vật chính ở nhờ trong sơn thôn, được đón tiếp nhiệt tình.

Ngày thứ hai tỉnh lại, lại phát hiện cảm giác quỷ dị trong nghĩa trang hoang sơ!

Biểu cảm hoàn toàn thay đổi đều không không đủ để hình dung khuôn mặt này.

Ngũ quan của cô ta, giống như đống thịt băm chồng chất lại với nhau, lại giống như bị máy xay thịt đem khuôn mặt khuấy nát.

Một con ngươi của cô ta, sớm đã bị cắt ra rồi.

Một con ngươi còn lại, bị móc ra khỏi vành mắt.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Tiếu Ngự có một loại ghê tởm không nói ra lời.

Ấn tạm dừng xong, đặt máy tính bảng xuống.

Anh cúi đầu, hôn hôn Mộc Thanh Vũ đang ngủ say.

Bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng...

Ngồi xuống chiếc ghế, Tiếu Ngự biết tối nay khỏi cần ngủ.

Cầm lấy máy tính bảng, ấn mở phát hình, tiếp tục quan sát.

Người phụ nữ đó vẫn đứng ở chỗ cũ như một cái xác không hồn.

Như không thấy đau, không có tri giác, không có linh hồn.

Màn đêm xuống.

Khuôn mặt máu thịt lẫn lộn kia, cực kì hung dữ đáng sợ.

Lại có thể... Mỉm cười?

Tiếu Ngự có một chút sởn tóc gáy, nhìn chằm chằm vào cô ta.

Cô ta thật sự đang cười!

Lại năm phút trôi qua.

Người phụ nữ kia giơi tay lên, nắm lấy dao rọc giấy.

Lưỡi dao chầm chậm từ giữa cổ cắt qua.

Máu tươi phun ra, người phụ nữ đó cuối cùng không đứng nổi nữa, liêu xa liêu xiêu, ngã xuống dưới đất...

Video kết thúc!

Tiếu Ngự nặng nề hít vào một hơi, bình phục tâm trạng một chút.

Ấn mở video thứ hai.

Là đêm tối giống nhau.

Hình ảnh của video mơ hồ giống nhau.

Nhân vật chính lần này là một người đàn ông, mặc quần áo màu trắng giống nhau.

Biểu cảm của người đàn ông mê muội, ánh mắt trống rỗng, như không có linh hồn.

Một tay cầm dao găm, một tay cầm dao chặt xương.

Trước tiên là giống với người phụ nữ trong video trước, dùng dao găm rạch linh tinh lên mặt của mình.

Theo sau, sự tình phát sinh càng thêm đáng sợ.

Người đàn ông trên mặt đất, vung mặt dao chặt xương nhằm vào bàn tay của mình đang nằm trên mặt đất.

Không, không phải bàn tay, mà là ngón tay.

Một ngón, hai ngón, ba ngón.....

Năm ngón tay bị người đàn ông đó chặt đứt từng ngón.

Vẻ mặt Tiếu Ngự kinh hoàng nhìn chăm chú.

Người đàn ông trong video, trên khuôn mặt thịt máu mơ hồ, để lộ ra nụ cười quỷ dị.

Dùng một bàn tay khác, đem từng ngón tay nhặt lên.

Bỏ vào trong miệng.

Da đầu của Tiếu Ngự tê liệt rồi.

Cảm giác trong cơ thể có một dòng điện chạy qua.

Lại không khống chế được run rẩy.

Nổi da gà từ cổ, nổi lên cánh tay.

Hai thế giới, lần đầu tiên anh có chút kinh sợ.

Gợi liên tưởng đến ám ảnh lúc xem phim kinh dị.

Lại không có cách nào duy trì bình thường, trốn tránh sự bất an trong ánh mắt.

Đây cmn là vụ án gì?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK