“ Gừ, quý khách à~ cô kẹp chặt thế này tôi không di chuyển được đâu”.
Lý Uyên xấu hổ che mặt lại, vừa ngượng ngùng vừa tức giận vì câu nói không chút kiêng kỵ của hắn:
“ Anh … đó là việc của anh mà. Không làm tốt thì sẽ trừ lương~ đừng có … quên”.
Hắn nhếch mép cười, đối với thái độ giận dữ của cô gái nằm bên dưới, hạ thân căng cứng trương phình, không những không mất hứng mà còn cảm thấy cao hứng lạ thường. Người đàn ông cười cợt rồi đáp lại với vẻ mặt dửng dưng:
“ Đúng là vị khách khó tính, xem ra một lần chưa đủ thoả mãn quý cô đây rồi. Đêm nay tôi sẽ tận lực hầu hạ thực tốt để nhận tiền thưởng”.
Tên khốn này, sao có thể nói ra những câu vô liêm sỉ bằng gương mặt đẹp trai đó chứ?
Đúng chuẩn một tên badboy chính hiệu mà, miệng ngọt như đường cùng với vóc dáng còn vượt hơn cả mong đợi, thôi thì lần đầu thế này cũng không có gì hối hận.
Cô vòng tay qua vai hắn, vẫn giọng nói của ‘khách hàng khó tính’:
“ Vậy thì phải xem thử sự cố gắng của anh có làm tôi hài lòng không …”.
Như sợ hãi cảm giác không mong muốn sẽ đến, cô cảnh cáo thêm:
“ Đừng có làm tôi đau…”.
Người đàn ông phì cười, hắn không chèn ép đôi gò bồng căng tràn nữa mà quỳ thẳng lên, để lộ múi cơ bụng săn chắc cùng những giọt mồ hôi nóng bỏng trượt dài từ cằm xuống thân thể nam tính.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ngược mái tóc màu đen như than ra phía sau, vẻ mặt thiếu đứng đắn và yêu nghiệt làm cho Lý Uyên ngây ngẩn, có lẽ giây phút đó cả đời cô khó mà quên đi được.
Đẹp đẽ nhưng lại toát ra mùi nguy hiểm, dù thế vẫn khiến cho bao nhiêu con thiêu thân lao đầu vào.
Chắc người đàn ông này là trai bao no.1 chứ không vừa gì đâu.
Dù gì đi chăng nữa thì hình thể cùng với cái miệng dẻo ngọt kia thì sao có thể là kẻ vô danh được cơ chứ?
“ Á~”.
Lý Uyên giật nảy mình khi đột nhiên hắn đi sâu vào mà chẳng hề báo trước một tiếng.
Không còn đau nữa, nhưng vẫn bị doạ nha.
Đang lúc cô muốn trách móc thì người đàn ông đã ôm lấy eo thon rồi bắt đầu hành động.
Gương mặt hắn khoái trá lại có chút nguy hiểm, cứ thế mà thì thầm vào tai cô những câu đáng thương bằng cái biểu cảm tà mị:
“ Đang lúc thế này quý khách phải chú ý đến tôi chứ? Nếu không thì tôi sẽ tủi thân lắm, suy cho cùng thì tôi thuộc kiểu người hướng nội”.
“ ……”.
“Hướng nội cái đầu anh, tôi chưa từng thấy ai hướng nội mà lại dẻo miệng, tự mình đi ‘chào khách’ giống anh cả” - Lý Uyên không nhường nhịn mà chất vấn.
Đổi lại chỉ nhận được cái cười như đang tán dương của hắn cùng với những cú thúc đẩy đầy uy lực.
Người đàn ông hăng say và cần mẫn như một chú ong thợ đang xây tổ, những lần xỏ chỉ vào kim chính xác đến từng milimet, âm thanh phát ra làm cho cô gái bên dưới đỏ mặt.
Dường như người đàn ông vẫn cố gắng nói cho cô nghe về bản thân, hắn cười ròi luyên thuyên:
“ Tôi thực sự là người hướng nội, chúng ta dù sao cũng đang gắn kết, nên hãy tin tưởng tôi chút ít đi”.
Tin được cái quỷ.
Lý Uyên nằm trên giường, miệng khẽ ngâm nga.
Thực lòng mà nói thì cô muốn mắng hắn cơ, nhưng mà cơ thể cứ bị nương theo từng lần chuyển động mạnh bạo.
Từng câu chữ sắc bén muốn thốt ra đều phải nuốt xuống, đôi môi hồng phát ra từng tiếng rên yếu ớt.
Người đàn ông hệt như thú dữ vậy, rõ ràng người bắt đầu chuyện điên rồ này là cô mà, sao lại để hắn chiếm ưu thế chứ?
Lý Uyên nhất quyết không để bản thân trở nê thụ động, cô ôm cổ hắn, chân thon cũng vòng qua hông.
Chẳng biết có phải do khó chịu hay không mà cô nghe thấy hắn hừ nhẹ, gương mặt cũng có chút khó chịu.
Chân mày kiếm đen nhánh nhíu chặt, nghiến răng rồi nuốt nước bọt. Có chút đáng sợ lại vô cùng uy mãnh.
“ Chết tiệt~”.
Hắn khẽ lầm bầm rồi sau đó nắm lấy eo cô thúc c.ôn thịt mập mạp kia vào bên trong đoá hoa e lệ ướt át.
Cô thực sự chỉ là lần đầu?
Nêys không thấy được vệt máu đỏ dưới drap giường thì hắn cũng không thể ngờ đến đâu.
Người phụ nữ này đúng là biết cách khiêu khích.