Sau khi dùng xong bữa sáng thì gia đình ba người ra vườn rồi làm một bàn trà nhỏ, Triệu Thần Hy đã làm thêm một cái lều nho nhỏ, dù Lạc Lạc có buồn ngủ thì cũng không cần phải bế vào trong nhà, lại thêm bàn trà ngồi bệt, cả hai có thể vừa trông con vừa hàn huyên.
Con gái nhỏ đúng là không khiến cha thất vọng, chạy vào lều chơi thật vui, lát sau lại tiếp tục ngủ.
Gió thổi vi vu, không khí mát mẻ, Lý Uyên cũng không thể cưỡng lại cảm giác dễ chịu này, cô nằm xuống thảm.
Vì thảm chỉ đủ để ngồi, đôi chân của cô chạm vào cỏ, có hơi ngưa ngứa nhưng khi đã quen lại mát mẻ, khá thú vị.
Tối đó, Triệu Thần Hy tắm xong đi ra ngoài thì đã thấy vợ và con gái đang nằm ngủ, Lạc Lạc ngủ rất ngon, trên gương mặt của người đàn ông cong lên nụ cười. Hắn nằm xuống giường, con gái nằm ở giữa, khung cảnh bình dị mà ấm áp.
Trước giờ ngông cuồng, luôn chạy theo những cuộc vui bên ngoài mà không nghĩ đến thì ra được ở bên cạnh người mình yêu lại hạnh phúc đến thế.
Sáng hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng điện thoại.
Lý Uyên vẫn còn muốn ngủ, lười biếng ấn nghe rồi áp điện thoại lên tai:
" A lô…".
Bên kia đầu dây là tiếng cười đùa vui vẻ của Hạ Liên Tâm và Kiều Uyển Nhi:
" Nghe nói cô dọn ra ở riêng, hôm nay có thích hợp để đón khách không?" - Hạ tiểu thư háo hức hỏi.
Cô gái nằm trên giường, mơ mơ màng màng đáp bằng giọng mũi:
" Hai người … không dưỡng thai … à?".
" Ở nhà mãi cũng đâu có được? Tiếp khách được không? Chồng Uyển Nhi hôm nay rãnh nha, anh ta bảo sẽ chở chúng tôi đến nhà nếu cô rãnh".
“Đưa điện thoại cho Uyển Nhi giúp tôi đi” - Cô thở dài rồi nói, đợi Kiều Uyển Nhi nhận lấy, cô liền oán thán:
" Tôi nói này, chồng cô sợ bản thân nhàn hạ nên cố tình phá đám tôi có phải không?".
" Anh ấy nói trước đây cô làm phiền anh ấy nhiều lần rồi, cho nên bây giờ muốn trả đũa".
" Vợ chồng hai người đúng là thù dai mà, qua nhanh đi, chậm chạp tôi ngủ đến chiều, không tiếp khách".
Vậy là một ngày nghỉ tuyệt đẹp đã bị phá mất, vốn đang muốn ngủ thêm một chút, sau đó sẽ trông con.
Kiều Uyển Nhi cùng với Hạ Liên Tâm đến, kéo theo đó chính là Lục Nghiên Dương cùng với Thương Quan Thiên Kỳ.
Lý Uyên mở cửa phòng liền thấy có thêm vài gương mặt xa lạ.
" Ai vậy?" - Cô chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, lờ đờ mà hỏi.
Hạ tiểu thư vui vẻ giới thiệu:
" Đây là Thượng Quan Hiểu Tuệ, em chồng tôi và Trương Tuấn Kiệt, chồng em ấy".
" Cái miếu nhỏ là nhà tôi sao chứa được hết từng này người cơ chứ?".
Kiều Uyển Nhi vỗ vỗ vai cô, mỉm cười:
" Đừng có khiêm tốn".
Họ cùng đi vào nhà, rồi chia phe chia phái.
Nam một bên, nữ một bên.
Không biết nhóm các ông chồng đang bàn luận những gì, có vẻ là dân kinh doanh cho nên đang rất thích thú với việc tìm thấy người cùng chung lý tưởng.
Hạ tiểu thư tò mò lén nép vào một góc, liền nghe thấy Lục Nghiên Dương, người vốn ít nói nhất trong nhóm đang hào hứng mà nói:
" Quyển sách 100 cách dỗ vợ khá hay, nhờ có nó mà vợ ngày càng thương tôi hơn ".
Thượng Quan Thiên Kỳ đần mặt, tách trà trên tay đưa lên miệng bỗng khựng lại rồi lên tiếng:
" Có quyển sách tuyệt đến thế cơ à, sao tôi lại không biết vậy?".
Triệu Thần Hy phụ hoạ:
" Tôi cũng đã đọc, thực sự rất hữu dụng".
" Anh có kinh nghiệm tình trường phong phú như thế mà còn khen, tôi thực sự cũng muốn xem thử" - Trương Tuấn Kiệt nói.
“…”.
Tôi đang nghe thấy cái gì vậy? Hạ Liên Tâm bày ra gương mặt khinh bỉ.
Nhóm các lão chồng đang ngồi ở phòng khách trò chuyện, còn các cô vợ thì ở ngoài vườn. Hạ tiểu thư ra ngoài vườn rồi ngồi xuống ghế, lần lượt nhìn Kiều Uyển Nhi cùng với Lý Uyên.
Một người thì ít nói kiệm lời, một người thì trăng hoa bay bướm … cả hai vốn có nhiều điểm khác biệt, nếu gặp nhau thì có lẽ sẽ khó mà nói chuyện…
Thử nghĩ mà xem, Lý Uyên trước kia với Lục Nghiên Dương … đáng lý Triệu Thần Hy cũng nên ghen tuông mới phải, ai mà ngờ … ai mà ngờ lại vì một quyển sách mà thân thiết đến lạ.
Cao nhân nào sáng tác quyển sách 100 cách gì gì đó vậy? Đúng là bái phục.