" Không đâu, chỉ cần có thể kết hôn với anh ấy, cuộc đời tao sẽ khác. Đúng, chính là do mày!!! Nếu không có mày thì anh ấy sẽ chọn tao. Mày đứng lại đó, trả anh ấy lại cho tao!!!!!!!!".
Mặc kệ tiếng thét in ỏi và chói tai của Trịnh Hoài An, Lý Uyên bước ra ngoài, ánh nắng chiếu lên trên gương mặt của cô, ấm áp quá.
Về đến nhà, điều đầu tiên cô làm chính là tìm Lạc Lạc.
Tiểu Dĩ nói bé con ở trong phòng, cô vào phòng liền thấy con gái nằm trong nôi, ngủ ngon lành, ở dưới sàn nhà đồ chơi vất mọi nơi, còn có... một thân hình nằm dài ra đó, không còn cử động.
Gương mặt Lý Uyên tỏ vẻ chán ghét.
Dỗ con ngủ thôi mà, có nhất thiết phải tạo hiện trường của một vụ án mạng thương tâm như thế không?
Lý Uyên đi vào, vốn định ngắm gương mặt của con gái khi ngủ, vô tình giẫm trúng đồ chơi đang nằm trên sàn, tiếng động trong không gian yên tĩnh đánh thức người đàn ông.
Hắn ngồi dậy, xoay người về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy cô liền lên tiếng:
" Em về rồi sao? Lạc Lạc vừa mới ngủ".
Cô đi ra ngoài lâu đến vậy mà chỉ mới ngủ?
Cũng không trách được, hắn làm gì có kinh nghiệm dỗ trẻ ngủ chứ, nhóc con đó chịu đi ngủ đã là nể mặt lắm rồi.
" Vậy lát sau tôi sẽ quay lại" - Lý Uyên xoay người định rời đi thì cổ tay đã bị một lực đạo nắm lại.
Cô nhìn theo, hắn liền bất giác bỏ ra, giơ hai tay lên, dáng vẻ hệt như tội phạm bị cảnh sát bắt được và phải giơ tay lên đầu hàng, Triệu Thần Hy lúng túng:
" Anh không cố ý chạm vào người em đâu... chỉ là...".
Hắn loay hoay, nhìn xung quanh rồi chạy đến bên bàn gỗ nhỏ lấy cái gì đó, đem đến đưa cho cô.
Lý Uyên nhìn vào vé xem hoà nhạc trong tay hắn, nét mặt có chút không hiểu.
Người đàn ông nhỏ giọng vì sợ đánh thức con:
" Đối tác tặng cho anh, em có thể mời bạn bè đi xem để thư giãn... trùng hợp có 3 vé xem...".
"......".
Ý của hắn là muốn cô mời Kiều Uyển Nhi cùng Hạ Liên Tâm?
Lý Uyên nhìn tấm vé trong tay hắn, bất giác cúi đầu.
Nhưng cô đâu có thân thiết với hai người họ, không những thế, trước kia còn được coi là kẻ thù, làm sao cô dám mời.
Mà dù cô có can đảm thì họ chưa chắc đã đi.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô từ đăm chiêu chuyển sang cau có, hắn nói thêm:
" Hôm trước anh vô tình gặp được Lục Nghiên Dương... anh ta nói... vợ anh ta dạo gần đây khá rãnh rỗi, nếu thuận tiện thì có thể cùng em đi dạo".
Lục Nghiên Dương nói như vậy? Cái khúc gỗ đó mà cũng tự bắt chuyện với người khác sao?
Nghe đến đây, cô mới phần nào yên tâm mà nhận lấy tấm vé.
" Vậy... cảm ơn".
" Không có gì".
"...........".
Không gian rơi vào yên lặng, Lý Uyên muốn rời đi, nhưng cô đã nhận đồ của người ta, nếu cứ thế xoay người bỏ đi thì có chút không biết điệu.
Nhớ đến điều gì đó, cô hỏi:
" Anh và Lục Nghiên Dương gặp nhau ở đâu, sao lại có cơ hội cùng anh ta trò chuyện?".
" Thì... à... ờm... chỉ là... vô tình".
Còn lâu hắn mới nói với cô hắn gặp anh ta ở buổi họp mặt của tác giả quyển sách '100 cách dỗ vợ'.1
Nói ra thì cô xem hắn ra gì?
Triệu Thần Hy nổi tiếng sát gái trong vùng mà lại phải đi học tập cách dỗ dành vợ, mặt mũi hắn để ở đâu.
Không được, chuyện này sống để vậy chết mang theo.
Nếu như Mike lỡ miệng để lộ ra thì hắn nhất định sẽ chôn sống cậu.
Triệu Thần Hy ngập ngừng:
" Ừm, vậy nhé. Ngày mai em hãy đi chơi đi. Nếu cần thì anh sẽ hỏi Lục Nghiên Dương xem vợ anh ta có tiện không".
Nói xong không đợi cô trả lời, hắn chạy ra ngoài.
Lý Uyên đứng yên tại chỗ, nhíu mày.
Hỏi cô có cần hay không, cô còn chưa nói thì hắn chạy mất rồi. Cái tên này ngứa đòn à?
Cô không có thông tin liên lạc với Kiều Uyển Nhi lẫn Hạ Liên Tâm, cô hẹn họ bằng cách gì?
Đang xắn tay áo định xông ra ngoài bóp cổ hắn thì người đàn ông lại mở cửa chạy vào, đưa cho cô một mảnh giấy.
" Đây, số điện thoại mà Lục Nghiên Dương đưa cho anh, anh ta bảo đây là số của vợ".
Lý Uyên cầm lấy, còn chưa kịp ngẩn đầu lên thì hắn lại lần nữa chạy ra ngoài.
Tên này rốt cuộc ăn nhầm thứ gì vậy?